【 Số hai: Được, nể mặt số ba, ta sẽ để ý giúp ngươi. Đất Vân Châu này, ta vẫn có chút quan hệ. Muốn tìm người, không khó. Chỉ cần Chu Xích Hùng có ở Vân Châu, ta sẽ bắt được hắn. 】
Nói chắc chắn như vậy? Hứa Thất An càng khẳng định số hai không phải người của triều đình. Có hai nguyên nhân: Một, hôm nào số hai cũng nguyền rủa Nguyên Cảnh Đế thăng thiên.
Hai: nạn trộm cướp ở Vân Châu nghiêm trọng, lưu dân khắp nơi, quan phủ suy thoái. Nếu số hai là người của triều đình, thì không dám cam đoan chắc chắn như vậy.
Úi...iiiiii... Không phải người của quan phủ, mà hôm nào cũng lo đi diệt phỉ, số hai là một người có lòng hiệp nghĩa.
【 Số một: Có thể. 】
Giao dịch thành công, mâu thuẫn được giải quyết.
Người của Thiên Địa hội thở phào, số ba không hổ là người đọc sách, thủ đoạn ghê gớm thật, nếu đổi thành bình thường, số một và số hai chưa chắc chịu hứa đâu.
Kim Liên đạo trưởng kéo số ba vào Thiên Địa hội, đúng là đi một nước cờ hay.
Từ lúc số ba gia nhập Thiên Địa hội, tin tức được đưa lên Địa Thư liền nhiều lên, trở nên sinh động hẳn, số lần mọi người trao đổi tin tức cũng tăng mạnh.
Đối với mọi người, đây là một hiện tượng vui tay vui mắt.
【 Số bốn: Sao yêu tộc lại để ý tới vật phong ấn dưới Tang Bạc? Ừm, hẳn là yêu tộc phương bắc làm, trong lịch sử, Đại Phụng và Nam Cương Vạn Yêu Quốc không có xung đột với nhau. 】
Yêu tộc phương bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097421/quyen-1-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.