Nguyên Cảnh Đế bừng tỉnh giấc, trong đại điện vắng vẻ im ắng, đại thái giám hầu cận nằm trên bàn nhỏ ngủ mê man.
Trong tẩm cung không có phi tử thị tẩm, cũng không có cung nữ, Nguyên Cảnh Đế cấm dục tu đạo hơn hai mươi năm, đường đường là tẩm cung Hoàng Đế, đã biến thành cấm địa của phi tử nội cung.
Đối với chuyện Nguyên Cảnh Đế tu đạo, có thể dùng một câu khái quát tâm tình của các phi tử như sau:
Người đọc sách khêu đèn khổ đọc, đau cạn tâm can!
Đương nhiên là tiếng oán than dậy đất, nhưng Nguyên Cảnh Đế không buồn để ý tới ý kiến của các phi tần. Con nối dõi của hoàng đế đã có rất nhiều, phi tần gì đó giờ có cũng được mà không cũng không sao.
Hai mươi năm tu đạo, đám đại thần đã hết muốn can gián rồi.
"Bệ hạ tỉnh?" Đại thái giám ngủ nông, tỉnh giấc ngay tức khắc, vội đi tới bên giường rồng.
"Giờ gì?" Nguyên Cảnh Đế day day mi tâm.
"Giờ dần một khắc." (3h15 sáng) Đại thái giám đáp, quay người nhấc ấm trà đặt trên lô nhỏ, rót cho Nguyên Cảnh Đế chén nước ấm.
Hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm, có những việc nhỏ, cơ bản là không cần phải hỏi.
Nguyên Cảnh Đế uống nước trà, chậm rãi phun ra một hơi trọc khí: "Từ sau tế tổ đại điển, tâm thần trẫm luôn có chút không tập trung, bãi giá Linh Bảo Quan, trẫm muốn theo quốc sư tu đạo tĩnh tâm."
Hai chủ tớ mới vừa đi tới ngoài tẩm cung, đã nghe thấy tiếng chuông to rõ truyền khắp bầu trời đêm, truyền khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097412/quyen-1-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.