Ngân la tự nhiên chạy tới đòi lấy người này tên là Đào Mãn, không có giao tình sâu lắm với Lý Ngọc Xuân, chỉ là ở chung trong một nha môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, cũng coi như là có quen biết.
Lý Ngọc Xuân đương nhiên là từ chối, đùa gì thế, trần trụi xông tới đòi cướp thằng bé bảo tàng của ta, mà bảo ta đồng ý?
Nhưng Đào Mãn có vẻ không thèm để ý thái độ của Lý Ngọc Xuân, cứ thế dẫn người tới, báo cho một tiếng, sau đó tỉnh bơ định mang Hứa Thất An đi.
Rầm!
Lý Ngọc Xuân phẩy tay áo, cửa Xuân Phong Đường đóng sập vào.
"Lý đại nhân làm thế này là có ý gì?" Đào ngân la bị phản ứng của ông làm giật mình.
"Đào đại nhân mới là có ý gì?" Lý Ngọc Xuân mặt không cảm xúc đứng dậy, chỉ chỉ góc tường, ý bảo Hứa Thất An đi vào đó.
Chờ tiểu lão đệ ngoan ngoãn vào đó rồi, ông mới nhìn Đào ngân la: "Ngươi với ta không phải thủ hạ của cùng một kim la, không có cái quy củ này."
Nếu cùng là thuộc hạ của một kim la, điều động người không cần phải tới thư phòng sửa lại hồ sơ, tới thẳng cửa báo cho là được.
Nhưng nếu là cấp dưới của các kim la khác nhau, mà muốn điều động nhân viên, thì phải đi qua một quy trình dài.
Lãnh đão của Lý Ngọc Xuân và Đào Mãn là hai kim la khác nhau, nên thuộc hạ đồng la của họ, không thể tùy ý điều động.
"À, là thế này, " Đào Mãn vỗ gáy, chỉ Hứa Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097393/quyen-1-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.