Chương trước
Chương sau
Ngụy Uyên phất phất tay, làm hai nghĩa tử rời khỏi Chính Khí Lầu.
Một lần phẫn nộ hai lần thì quen, Nam Cung Thiến Nhu chẳng muốn phàn nàn trào phúng nữa, không nói tiếng nào bỏ chạy lấy người.
Dương Nghiên đứng ở dưới lầu, chờ nghĩa phụ và Hứa Thất An nói chuyện với nhau xong.
Trong phòng trà chỉ còn hai người, Ngụy thanh y lật chén trà lên, rót cho Hứa Thất An một chén: "Chuyện Thiên Địa hội?"
"Ty chức đúng là lấy được một tin tức từ Thiên Địa hội, đến từ cổ tộc Nam Cương." Hứa Thất An được phục vụ khiến hơi sợ, nhận trà, uống một ngụm, trà vào trong miệng hơi đắng, dư vị nhân nhẫn.
"Số năm trong Thiên Địa hội là người cổ tộc, có chút địa vị. Hôm qua thông qua Địa Thư truyền tin, nói là Cổ Thần trong vực sâu có dấu hiệu sống lại."
Ngụy Uyên hơi khựng lại: "Giáp Đãng Yêu (60 năm trừ yêu) lần trước, Cổ Thần bị cổ tộc và Vạn Yêu Quốc áp chế, nên không xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện giờ Vạn Yêu Quốc diệt vong, khắp nơi giờ đều là chùa, cao thủ đỉnh cấp không nhiều, nếu Cổ Thần thật sự muốn sống lại, chỉ bằng vào cổ tộc thì không chống nổi."
Nói đến đây, trong mắt ông ta hiện vẻ buồn rầu, Địa Tông đạo đầu nhập ma, Cổ Thần xuất hiện dấu hiệu sống lại, thư viện Vân Lộc thanh khí xông lên trời.... Tất cả những sự kiện này, đều biểu thị chuyện không hay sắp sửa xảy ra.
Khắp nơi rung chuyển, thường có nghĩa đã tới hồi đại loạn.
"Mấy năm nay, dã tâm khuếch trương của Phật Môn càng ngày càng thịnh." Ngụy Uyên thở dài nói.
Hứa Thất An giật mình: "Phật Môn năm đó diệt Yêu Quốc, là để mở rộng truyền giáo?"
Ngụy Uyên mỉm cười: "Chứ chẳng lẽ lại là vì thiên hạ muôn dân trăm họ?"
Dừng một chút, ông ta hỏi: "Muốn bẩm ta chuyện gì?"
Hứa Thất An trở lại nghiêm chỉnh, nói: "Ty chức đã điều tra ra vật bị phong ấn dưới Tang Bạc. Việc này liên quan tới một bí mật năm trăm năm trước, sợ sẽ tạo thành đại họa, ty chức thực lực thấp kém, không dám giấu giếm..."
Nghe đến đó, trong mắt Ngụy Uyên xuất hiện dị sắc lập loè, nhưng ông ta che giấu sự khiếp sợ của mình rất tốt, thăm dò: "Vật bị phong ấn?"
"Là Giám Chính, Giám Chính đời đầu." Hứa Thất An đầy vẻ đang chia sẻ bí mật lớn, cẩn thận phòng ngừa xung quanh, hạ giọng: "Vật phong ấn dưới Tang Bạc chính là Giám Chính đời đầu, năm đó Võ Tông soán.... Dựa vào phẩm đức lấy được ngôi hoàng đế, Giám Chính đời đầu lại không ủng hộ Võ Tông, sau khi Võ Tông đăng cơ, trong sách sử không còn ghi chép gì về Giám Chính đời đầu."
Ngụy Uyên bất động thanh sắc nghe xong, khẽ gật đầu: "Phân tích vô cùng có lý."
Hứa Thất An rèn sắt khi còn nóng: "Nguyên Cảnh Đế đến lúc này vẫn không nói ra tình huống, giấu giếm tất cả mọi người, nhưng nếu Giám Chính đời đầu xảy ra xung đột với Giám Chính hiện thời, vậy kinh thành...."
Hắn không nói tiếp, tin rằng với trí tuệ của Ngụy Uyên, có thể hiểu ý của hắn.
Ngụy Uyên nắm chặt chén trà, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chén, đột nhiên chuyển chủ đề: "Dạo này có phải đan điền bị trướng đau không?"
Hứa Thất An ngớ ra, trong lòng tự nhủ sao Ngụy Uyên lại biết.
Dạo này lúc luyện khí thổ nạp, hắn luôn cảm thấy đan điền trướng căng khó chịu, trong bụng như có lửa đốt, muốn bài tiết ra cái gì đó, nhưng lại không đi ra được, thậm chí còn định hôm nào đó tới tìm Phù Hương giúp mình, chỉ là dạo này nhiệm vụ nặng nề bận rộn, chưa tìm được thời gian đi Giáo Phường Ty.
"Đúng vậy, " Ngụy Uyên gật đầu: "Điều này chứng tỏ ngươi đã có tiến triển trong Luyện Khí Cảnh, sau này, sự đau trướng này sẽ lan vào trong đan điền, sau đó là trên đan điền, khi đó, ngươi có thể bước vào Luyện Thần Cảnh."
"Ta đọc sách thì được, luyện võ thì lại không, nhưng mà có tích lũy được một ít kinh nghiệm, có thể chỉ dẫn cho ngươi.
"Đợi tới khi cơn trướng đau đó di chuyển vào trong đan điền, ta sẽ cho người đưa tới cho ngươi một bộ quan tưởng pháp, giúp ngươi tăng tốc độ bước vào Luyện Thần Cảnh.
"Đến Luyện Thần Cảnh, ngươi phải lần nữa rèn luyện khí lực, cố gắng nắm bắt cơ thể mình rõ như lòng bàn tay..... Những chuyện đó đều là chuyện sau này."
Ngụy Uyên tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng luyện võ thì lại không có thiên phú? Hắc hắc, trong lòng thăng bằng rồi..... Hứa Thất An tỏ vẻ cảm động: "Đa tạ Ngụy công tài bồi, ty chức máu chảy đầu rơi, xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ."
Ngụy Uyên xì cười: "Ngươi không phải loại thanh niên nông nổi, nhưng có những lúc, còn nông nổi hơn cả đám người đó."
Đây không phải là nông nổi, đây là nguyên tắc, là tín ngưỡng, là việc hiểu được chủ nghĩa Mác-Lê Nin.... Hứa Thất An thầm nghĩ, trong lòng có chút bi ai, đây là sự ngăn cách giữa mình với thời đại này.
"Còn một chuyện nữa, ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết. Bệ hạ hôm nay đã hạ chỉ, giải trừ lệnh cấm thành." Ngụy Uyên nhìn Hứa Thất An, nụ cười trên mặt rất cổ quái, vừa như trêu chọc, vừa như trêu ghẹo, lại vừa như chế nhạo.
"???"
Mặt Hứa Thất An cứng ngắc.
Cái này không hợp lý, chuyện này không thể nào!
Thái độ của Nguyên Cảnh Đế có vấn đề, Giám Chính đời đầu thoát khốn, người đứng mũi chịu sào chính là Giám Chính hiện thời và hoàng thất, dưới tình hình như vậy, thao tác bình thường không phải là đóng cửa đánh chó, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn à?
Mở cửa thành là có ý gì, lấy lòng Giám Chính đời đầu, mọi người chung sống hoà bình?
Không có khả năng, mặc dù Nguyên Cảnh Đế là một hoàng đế không xứng chức, nhưng ông ta không ngu. Hơn nữa, Giám Chính hiện thời sẽ không đồng ý cho Nguyên Cảnh Đế phản bội cách mạng.
Đúng, thái độ của lão già họm hẹm Giám Chính kia rất cổ quái, lão sư đẩy nắp quan tài dựng lên rồi, lẽ ra ngươi phải dẫn thuật sĩ thuộc hạ, một cước đạp lên nắp quan tài, hét to một tiếng: Chúng tiểu nhân, giúp sư phụ trấn áp quan tài lão già này mới đúng.
Thế mà lại đi giả bệnh!
Hay là trong này còn có mục đích sâu xa hơn? Ví dụ như, Giám Chính đời đầu bị phong ấn năm trăm năm, không còn là đỉnh phong, chỉ muốn trốn vào một chỗ dưỡng thương.
Cố ý mở cửa thành, là để dẫn xà xuất động, vừa vặn chuyển chiến trường ra ngoài kinh thành?
"Tiểu bằng hữu, có phải ngươi đang có một đống câu hỏi thắc mắc hay không?" Rời khỏi Chính Khí Lầu, Hứa Thất An cười khổ một tiếng: "Đúng vậy."
Hứa Thất An triệu tập nhân thủ, truyền đạt ba mệnh lệnh, lệnh thứ nhất là, Ty Thiên Giám Chử Thải Vi chịu trách nhiệm tìm hiểu tung tích Pháp Khí giúp che giấu khí tức.
Mệnh lệnh thứ hai, hai ngân la Mẫn Sơn và Dương Phong tiếp tục chịu trách nhiệm xác minh ghi chép sản xuất và sử dụng hỏa dược của Công bộ.
Lệnh thứ ba, tới phủ nha, thẩm vấn huyện lệnh Thái Khang.
Hai cái đầu thì không có gì, nhưng lệnh thứ ba thì mọi người đa phần đều không hiểu.
Hứa Thất An giải thích: "Các ngươi không thấy kỳ quái à? Làm sao yêu tộc biết núi Đại Hoàng có quặng tiêu thạch?"
Nghe vậy, mọi người sững ra.
"Đúng không, chẳng lẽ yêu tộc có tiềm phục trong các khôi hộ đào quáng?" Hứa Thất An cười khẩy: "Rõ ràng là có người hợp mưu với yêu tộc, khu vực núi Đại Hoàng là thuộc huyện Thái Khang, Huyện lệnh tuyệt đối có vấn đề."
Ba ngân la, hơn mười đồng la bắt đầu cảm thấy kính nể.
Hứa đồng la tâm tư kín đáo, kinh nghiệm phong phú, quả thực không phải vô duyên vô cớ mà được ban cho kim bài.
Ba nhóm người chia thành ba hướng tỏa ra khỏi cửa nha môn, đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Hứa Thất An nhìn theo bóng lưng Chử Thải Vi lắc lư trên lưng ngựa, đột nhiên nghĩ, một ngày nào đó, dáng người đó nằm ở bên dưới quả thực là một chuyện đẹp mắt đẹp lòng.
"Lão đại, ngươi nói vì sao bệ hạ không cho thuật sĩ Ty Thiên Giám tới lần lượt chất vấn chư công trong triều?"
"Ngươi vừa mới bảo Thải Vi cô nương đi thăm dò pháp khí giúp che đậy khí tức còn gì." Lý Ngọc Xuân nhìn tên cấp dưới nay đã thành cấp trên của mình.
Dừng một chút, hàm súc bổ sung: "Thuật sĩ cũng là người."
Là người thì có thể bị mua chuộc. Án nhỏ bình thường thì không sao cả, nhưng dính đến quan to quan nhỏ, thì khẳng định không thể chỉ dựa vào thuật sĩ đứng phán, Nguyên Cảnh Đế vừa đa nghi còn có tính khống chế quyền lực mạnh mẽ.... Hứa Thất An khẽ vuốt cằm.
Tống Đình Phong bên cạnh tìm được cơ hội xen vào: "Ninh Yến, ngươi thân quen với Ty Thiên Giám Thải Vi cô nương lắm đúng không?"
Hứa Thất An gật đầu.
Tống Đình Phong tìm từ nói: "Ta có một người bạn, dạo này cơ thể có chút hư nhược.... Ta muốn xin dùm hắn ít dược bổ thận tráng dương."
Không có biến thành có bạn hả... Hứa Thất An không chọc vỡ, cười: "Nói với bằng hữu của ngươi, bớt chơi trò quay đĩa nước Nga đi."
Lý Ngọc Xuân nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Đĩa Nga gì thế?"
Hứa Thất An, Chu Quảng Hiếu, Tống Đình Phong nhìn nhau cười.
...
Thư viện Vân Lộc, viện trưởng Triệu Thủ kết thúc giờ học kéo dài đến hơn hai canh giờ, nội dung khuyên bảo chúng học sinh hăng hái khắc khổ học, nhẹ nhàng vung tay áo: "Ai ở đâu thì về đó đi."
Thân hình đột ngột biến mất.
Chúng học sinh sớm đã quen, chẳng chút ngạc nhiên, quay qua bàn tán với nhau đại sự mới xảy ra ở kinh thành.
"Sao Tang Bạc lại bị nổ nhỉ? Đó là nơi chứng đạo của Đại Phụng khai quốc Hoàng Đế ta, thế mà lại bị bọn đạo chích hủy hoại. Quả đúng là một đám phế vật, nếu mà là thư viện Vân Lộc ta tọa trấn kinh thành, sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy."
"Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục."
Các học sinh vô cùng căm phẫn, theo thói quen giận trời trách đất, coi thường tất cả những kẻ không phải là người đọc sách.
Hứa Tân Niên dọn sách xong, đang định rời khỏi, thì sau lưng có một học sinh gọi: "Từ Cựu, đạp thanh lần này đi dạo núi đi."
Mùa đông khắc nghiệt mà đi đạp thanh, muốn hít khí sống hả? Hứa Tân Niên lắc đầu, quay đầu lại khuyên người kia: "Tóc đen không biết chăm học sớm, bạc đầu mới hối đã muộn màng."
Dứt lời, định rời đi, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng điệu quái gở: "Hứa Từ Cựu bây giờ là Tu Thân Cảnh, đã không còn giống chúng ta nữa, e là khinh thường làm bạn với chúng ta rồi."
Hứa Tân Niên quay đầu lại nhìn. Người nói chuyện chính là Chu Thoái Chi, người lẽ ra lấy được ngọc bội của Tử Dương Đại Nho hôm tiễn Tử Dương cư sĩ đi Thanh châu.
Không hiểu sao lại bị hắn cướp mất.
Người này với mình vốn đã quan hệ không tốt, ít năm trước còn đấu khẩu với nhau.
Hứa Nhị Lang cười lạnh: "Ngay giữa ban ngày, đừng có nói oan cho người, ta từng làm bạn với ngươi hồi nào?"
Chu Thoái Chi nổi giận: "Hứa Tân Niên, đừng tưởng rằng đã thành bát phẩm, thì có thể không coi ai ra gì. Ngươi bất quá chỉ là bước trước hơn một bước mà thôi."
Hứa Tân Niên bước vào Tu Thân Cảnh trước mọi người, học sinh trong thư viện vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Hứa Nhị Lang thản nhiên nói: "Ta không cần tốn nhiều sức đã bước vào Tu Thân Cảnh, ta không nên kiêu ngạo à? Mấy hôm trước, ta đi bái phỏng trưởng công chúa, được nàng thưởng thức, ta không nên kiêu ngạo à? Ta bây giờ cần phải đi thỉnh giáo lão sư, củng cố tu vi, lắng nghe về thần dị của thất phẩm cảnh, ta không nên kiêu ngạo à?"
Hắn nhìn Chu Thoái Chi chằm chằm, chợt xì cười một tiếng.
"Ngươi cười cái gì?" Chu Thoái Chi phẫn nộ.
Hứa Từ Cựu khinh miệt: "Có ít người, mặt mày xấu xí, cứ như cái cọc án oan."
.... Nhiều học sinh khác có cảm giác mình bị dính lây.
Chu Thoái Chi nổi điên, nhào tới định quyết đấu với Hứa Tân Niên, nhưng bị đồng môn giữ chặt.
"Thoái Chi, hà tất phải tranh luận với hắn."
"Hứa Từ Cựu nói một chữ, chặn được một đao của võ phu, chúng ta không nên ồn ào với hắn."
"..... Đừng xúc động, ngươi không phải đối thủ của hắn, dù về mồm mép hay công phu tay chân."
Hứa Tân Niên kiêu ngạo rời khỏi.
Những người này, cứ mặc kệ họ vài ngày, là họ liền tưởng cái gì họ cũng làm được.
Luận về cãi nhau, Hứa Từ Cựu cả đời chưa kém một ai.
....
Kinh Triệu phủ quản lý mười lăm huyện xung quanh kinh thành, huyện lệnh Thái Khang bị giam giữ trong địa lao của phủ nha.
Hứa Thất An dẫn người tiến vào phủ nha, đi thẳng tới Thiếu Doãn Đường, Thiếu Doãn không có ở đây, trong nội đường chỉ có chủ sự, người này nhíu mày hỏi: "Các vị đại nhân có chuyện gì?"
Tống Đình Phong nói: "Thẩm vấn phạm quan, Thái Khang Triệu Huyện lệnh."
Chủ sự lại hỏi: "Có văn thư của phủ doãn đại nhân không?"
Tống Đình Phong lắc đầu.
Chủ sự lập tức trở nên không khách khí: "Mời trở về đi."
Không có văn thư mà đòi đi gặp phạm nhân, Đả Canh Nhân có phải kiêu ngạo quá rồi hay không, ở ngoài còn nhường cho các ngươi ba phần, chứ ở đây tốt xấu gì cũng là phủ nha. Muốn thẩm vấn là liền thẩm vấn được hả.
"Đồ hỗn trướng!"
Thiếu Doãn vừa lúc đi về, nghe thấy hai bên nói chuyện, lập tức biến sắc, bước nhanh tới, mắng cho chủ sự một trận.
Sau đó sai người dẫn đám người Hứa Thất An đi địa lao.
"Thiếu Doãn đại nhân..." Chủ sự cảm thấy oan ức: "Làm thế này không hợp quy củ."
"Nói nhảm, mệnh sắp không còn, còn quản những thứ này làm gì."
"Đại nhân nói thế là có ý gì?"
"Người đó tên là Hứa Thất An, chính là Hứa Thất An giết người ngay trước cửa Hình bộ. Hắn là tên điên, ngươi muốn chôn cùng với hắn hả?"
".... Tạ ân đại nhân cứu mạng."
Hứa Thất An đã từng ở trong địa lao phủ nha, có chút giao tình với đám chuột và gián của nơi này.
Lính canh dẫn họ đi tới địa lao giam giữ Triệu Huyện lệnh.
"Đứng lên, có đại nhân muốn hỏi." Lính canh ngục gõ côn lên hàng rào.
Triệu Huyện lệnh nằm nghiêng trên chiếu rách, đưa lưng về phía mọi người, không nhúc nhích, cứ như không nghe thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.