Nàng không có mặt. Cho dù có cố gắng trợn tròn mắt lên, dưới nước cũng không hề in lại hình ảnh đôi mắt của nàng. Nàng biết ở cõi yêu có một loài yêu quái tên là “Vô Diện”, thường giả dạng thành kẻ khác để ăn thịt người quen của họ. Thế nhưng nàng không phải là yêu quái, nàng làm sao mà là yêu quái được chứ!
Về chuyện cô công chúa phương bắc đáng bực mình kia, vốn dĩ là do một con Vô Diện giả dạng. Con Vô Diện đó biến thành cố hoàng hậu để ăn thịt công chúa, sau đó lại giả dạng thành công chúa để quyến rũ hoàng đế, ăn thịt luôn ông ta. May mắn là có một vị tu hành đi ngang qua, liền mách với tân hoàng. Sau đó con Vô Diện chuyên ăn thịt hoàng tộc bị xử đẹp, lệnh truy nã Vô Diện được ban phát khắp nơi. Mà nàng, lúc này ngoài việc không thể biến hình ra, thật sự đầy đủ tố chất của một Vô Diện. Sau đó, nàng bị một gã tu hành bắt được, khăng khăng cho rằng nàng là Vô Diện, liền bắt nàng lại và chờ ngày mai giao nộp cho Tân Hoàng. Hắn tới rồi kìa, nàng chẳng biết phải làm sao nữa, thấy bộ dáng của nàng trông ngây thơ chẳng giống gì Vô Diệm, liền thuần phục nàng về, sau này làm công cụ ấm giường chiếu. Tới khi có khuôn mặt, nàng được hắn sủng nịnh nhất đời.