Truyền “Thuyết Yêu Nghiệt” câu chuyện của tác giả Nguyên Mộng với cách tạo được nút thắt rất hợp lí khiến xảy ra nhiều diễn biến không thể ngờ đến nhưng vẫn rất logic. Đọc truyện như lạc vào một không gian vừa thực vừa ảo vậy.
Truyền Thuyết Yêu Nghiệt kể về một cây Thất Diệp Linh Chi tự xa xưa, vui vẻ nhàn nhã lớn lên ở đỉnh Tuyệt Lĩnh, nơi đây là thánh địa tập hợp tinh hoa của mặt trăng và mặt trời, rất thuận lợi cho việc tu hành.Nó luôn cho rằng trời sinh mình ra là cây cỏ, lười biếng sống qua ngày không muốn lao tâm lao lực làm những chuyện cao siêu cho thêm mệt. Sao phải chịu khổ? Lao tâm lao lực, để làm gì?
Năm nào đó, ngày nào đó, đêm nào đó, trăng tròn như chiếc mâm.Có một đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên cây, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: “Có rượu không mồi.” Tiện tai bứt lá của cây, ăn.
Cây nhịn.
Ngày nào đó đêm nào đó, lại một lần trăng tròn.Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên câu, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó nhổ lá của cây, ăn.
Cây lại nhịn.
Lần thứ ba vào ngày nào đó đêm nào đó, trăng vẫn tròn.Đạo sĩ ngồi xếp bằng đè lên cây, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói: “Có rượu không mồi.” Sau đó lại nhổ lá của cây, ăn.
Nhưng ngày qua ngày bị ức hiếp, Thất Diệp Linh Chi không chịu nổi tự hỏi
Ai, vuốt mặt tôi, an ủi tôi nửa đời đau thương?
Ai, sưởi lòng tôi, che chở tôi nửa đời lạnh lẽo?