“Phi Huyền.” Tô Yên giạng chân trên người Mộc Phi Huyền, hôn lên ngực Mộc Phi Huyền: “Chàng tính chữa thương cho thiếp thế nào đây.”Mộc Phi Huyền cầm lấy bàn tay ngọc thon thon của nàng, ngón tay nhẹnhàng chà lên, cảm nhận cảm giác mịn màng lưu lại trên đầu ngón taymình: “Không thể ra tay quá nhanh, cô ta mà nói ra thì Thanh Dương Tửsẽ nghi ngờ.” 
“Vậy phải đợi đến lúc nào mới được?” 
“Đợi đến lúc Thanh Dương Tử hoàn toàn yên tâm.” 
“Ta sợ đến lúc đó ta chỉ có một mình!” Giọng nói Tô Yên mangtheo sự tức giận rất rõ: “Tại sao chàng luôn luôn băn khoăn dùng dằngtới lui hả!” 
“Yên, ta sẽ không để nàng có chuyện gì, nhưng mà. . . . . .” 
“Ta mặc kệ, chàng có tích sự chút nào không hả. Chàng không phải không biết cách làm cho cô ta không thể nói được sao?” 
“Dù sao ta cũng không thể hạ độc cho cô ta bị câm được.” 
“Nếu như cô ta yêu chàng thì sao?” Ánh mắt Tô Yên đột nhiên lóesáng: “Nếu như cô ta yêu chàng thì không phải sẽ không nói ra ngoàisao?” 
“Yên, nàng đang nghĩ cái gì chứ! Ta với cô ấy. . . . . .” 
“Thôi đi Phi Huyền, cứ coi như chàng hy sinh một chút vì người ta đimà. Trước kia không phải chàng không ngại luyện Âm Dương Song Tu đạipháp sao? Có thể trực tiếp hấp thu linh lực của cô ta, thế thìkhông phải nhanh hơn nhiều so với dẫn xuất sao?” 
“Nhưng mà ta. . . . . .” Mộc Phi Huyền mày nhíu thật chặt: “Nhưng mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113825/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.