Thất Diệp tỉnh dậy trong lòng Mộc Phi Huyền, vừa mở mắt ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia, không quen ngủ chung với ngườikhác, hơn nữa mình chỉ mặc một cái yếm, cô hốt hoảng ngồi dậy. Mộc PhiHuyền chỉ khẽ vươn tay ngăn lại động tác của cô, hơi xoay người liền đècô xuống dưới, quần áo trên người hắn chỉnh tề, áo bào trắng nhàn nhạtmùi hương hoa cỏ. Cứ thế từ phía trên nhìn xuống cô, trong khi mặt củangười phía dưới đã sớm đỏ tận mang tai. Đôi mắt kia luôn chớp động tinhnghịch mang theo ánh sáng chiếu rạng như ánh nước trên mặt hồ. 
Mộc Phi Huyền nhẹ nhàng lau nước mắt rơi trên má cô, thở dài một hơithật sâu, sau đó cúi người hôn lên đôi môi còn sưng của cô, nuốt hếtnhững gì cô sắp nói. 
“Thật sự xin lỗi. . . . . . Thật sự xin lỗi Tiểu Thất.” Hắn hôn lênvành tai xinh xắn của cô, cúi đầu ghé vào tai cô nói. Đúng vậy, thật xin lỗi Thất Diệp, coi như ngươi là nữ nhân của ta, coi như. . . . . . talà người đàn ông đầu tiên của ngươi . . . . . . 
Ánh sáng trong mắt cô từ từ ảm đạm, mặc hắn hôn liên tục nhưng khôngphản kháng nữa, Mộc Phi Huyền biết cô sẽ tiếp nhận hắn, đợi thêm mộtthời gian nữa, tất nhiên sẽ đối với mình tận tâm hết lòng. 
Lúc này vốn nên vừa vuốt ve vừa an ủi, tuy vậy Mộc Phi Huyền khôngxuống tay, lúc định hôn lên ngực mới thấy cũng khó mà tiếp tục được, tối hôm qua mượn dược tính, phóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113826/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.