Mộc Phi Huyền nhìn tay cô, có lẽ mình nên đút cho cô. Cô nuốt haimiếng lại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn. Ánh sáng rơi vào trong con ngươi đennhánh, lộ ra những đốm nhỏ gợn sóng.
Mộc Phi Huyền trìu mến hôn trán cô, lại chạm phải vết thương trên ngườicô, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng kéo giãn hàng lông mày nhíu chặt của cô,giọng nói lại mang theo uy nghiêm của tông chủ Huyền Tự Cảnh: “Phảingoan ngoãn nghe lời.”
Khi hắn cởi áo của cô, đưa tay thăm dò vào ngực của cô, cô mới ngơngác ngẩng đầu nhìn hắn, Mộc Phi Huyền buộc chính mình coi nhẹ ánh mắtnày, tiếp tục hôn, cô giữ chặt bàn tay đang cởi đai lưng của hắn, giọngnói khàn khàn như vừa khóc xong: “Đêm nay không làm có được hay không?Tôi rất khó chịu, tôi thật sự rất khó chịu.”
Mộc Phi Huyền gần như không hề tốn sức đẩy cái tay kia ra, nhìn dathịt tuyết trắng đầy vết máu đỏ tím, hắn cau mày, động tác đầu tiên chậm rãi tiến vào, nhưng cũng không giảm đi đau đớn của cô chút nào.
Cô nhíu chặt mày, tay trái nắm vải áo trên hông hắn, mồ hôi chảy ra,thấm vào miệng vết thương màu đỏ tím, thần trí đã không còn hoàn toànthanh tỉnh, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, từng giọt máu nhỏxuống từ bên môi, thấm lên gối thành đóa hoa chói mắt.
Thân thể của cô nóng lên, chuyện này đối với yêu cây cũng không phảilà chuyện tốt, Mộc Phi Huyền một lần nữa giúp cô rửa sạch vết thương, cô khép hờ mắt, giống như cũng đã quen với sự đụng chạm nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113828/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.