Thanh Sơn nguy nga, cây xanh um tùm, ánh tà dương dần dần lặn xuống.Một số con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trải dài đến chân trời.
Có con ngựa vội vàng chạy đến làm tung lên cát bụi mù mịt. Ven đườngcó một quán trà, nói là tiệm trà thì hơi quá chẳng qua là một cái lềuđược giăng lên, bên ngoài dựng thêm một cây cờ, trên cờ là một chữ Tràthật lớn. Dường như người khách này đã đi một đoạn đường xa, hiện đangxoay người xuống ngựa. Chủ tiệm trà là một ông lão tuổi đã gần sáu mươi, vợ của ông nhỏ tuổi hơn ông một chút, có lẽ cả đời sống cảnh nghèo khónên nhìn bà bây giờ cũng đã là một bà lão rồi. Nhưng động tác của haingười rất nhanh nhẹn, vừa thấy có khách đến, ông lão lập tức chạy rađón: “Chào khách quan…..”
Ông vốn muốn hỏi là uống trà gì nhưng vừa nhìn thấy cách ăn mặc củangười vừa đến sắc mặt của ông thay đổi ngay, song gượng cười nói: “Thìra là vị đạo sĩ, mau, mời vào bên trong.”
Lúc này trong lều trà không có người, bà lão đang đợi ở bên trongcũng nghe được cuộc nói chuyện, ghé đầu ra ngoài nhìn, thấy người nọ cột tóc bằng đạo quan, trên thân mặc áo đạo sĩ từ cổ áo đến vạt áo đều làmàu trắng, tay cầm cây phất trần, đôi mắt trên mặt nhìn lên, trái ngượcvới vẻ mặt tươi cười, bộ dáng rất dễ gần.
Người nọ đã vào bên trong lều, ngồi xuống bên cạnh cái bàn cũ kỹ,nhưng không thấy người nọ có hành động gì chỉ mở miệng cực kỳ ôn tồn:“Chủ quán cho tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113852/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.