Trời chiều dần dần buông, mặt trăng ở phía đông nhô lên, ánh trăng vừa lộ ra, xuyên qua cành lá, rọi khắp cả núi đồi.
Lúc này Thanh Dương Tử mới đến gần ngọn núi Nguyệt Lãng, ánh sáng mờảo cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhìn mọi vật, tiếp tục tìm kiếmtung tích của Hoàn Hồn Thảo . Mà vì trăng rất sáng, người dùng ánh trăng để chữa thương hiển nhiên đã sớm phát hiện thấy anh, tay phải nắm lại,cô đang đợi, đợi anh đi vào phạm vi có thể tấn công.
Nhưng mà đợi cả buổi trời, người này vẫn còn quẩn quanh ở chỗ cũ, không chịu đến gần. =
Thất Diệp đứng dậy, ngọn lửa màu vàng nhạt ở sau lưng cô khẽ giản ra, áo bào đen phất phơ trong gió đêm. Tóc dài như thác đổ, mặt mũi vẫn ynguyên như cũ, chỉ là ánh mắt linh động đã trở nên trống rỗng, khôngthấy bất kỳ vật gì nữa.
“Tiểu Thất, ” Mạc Hồ vội vã chạy tới: “Là Thanh Dương Tử.”
“Gọi tôi là tâm ma đại nhân!” Tâm ma nghiêm mặt sửa lại lần thứ n,đường đường là một tâm ma đã có đạo hạnh vài vạn năm, là một ma ở trênvạn ma khác, hôm nay lại bị gọi là Tiểu Thất. . . =
Nếu không phải là vì không nắm giữ được quyền khống chế, hắn đã vung một cái tát đập chết những người này từ lâu rồi !
“Thanh Dương Tử?” Thất Diệp đọc cái tên này lên, nhưng mà lại như xacách mấy kiếp mấy đời, cô lại ngồi xuống lần nữa: “Xem hắn tới làm gì,sau đó đuổi hắn đi.”
Tâm ma trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113853/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.