Cuối cùng người của yêu giới và Huyền Tự Cảnh cũng tìm được nơi này. Ba người trốn tránh khắp mọi nơi, nhưng thiên hạ rộng lớn, lại không có chỗ nương thân. Đạo sĩ Huyền Tự Cảnh cùng với vệ quân của yêu giới vâyquanh căn phòng nhỏ của bọn họ, Thất Diệp cảm thấy bất lực. Trong lúchỗn chiến thấy cô chữa thương cho Mạc Hồ và Lan Y, hai mắt Tô Yên sángquắc: “Phi Huyền, đó là Mộc Xuân Phong của Huyền Tự Cảnh!!! Thật sự quáthần kỳ!”
Mộc Phi Huyền cũng chẳng hề mảy may : “Bây giờ không thể bắt sống cô ta được rồi.”
Trong cảnh tàn sát khốc liệt, những cây đuốc sáng chiếu rõ bóngngười. Xà Quân giơ tay ra, làn khói mù nhẹ nhàng bay ra từ những ngóntay thon dài, trắng mịn. Thất Diệp cảm giác ngực bị đông lại, sau đó làđau thắt tim gan. Dường như cô chịu không nổi, cong người lại. Mạc Hồvốn đang xông xáo trước cô, cảm thấy bất thường, vừa xoay người lại thìbị đâm một kiếm vào bên hông, máu tươi phún vào mặt cô.
“Haha, tiểu yêu nghiệt, mùi vị máu Xích Hàn Long như thế nào.” ThấtDiệp nhìn Tô Yên cười bước tới, đã không còn kháng cự nỗi nữa: “Yêuvương quả nhiên diệu kế, luyện máu Xích Hàn Long ra thuốc độc, một phầnchế thành nước, một phần chế thành bột. Tiểu nữ bội phục sát đất.”
Xà Quân không lên tiếng, chỉ cúi đầu gảy nhẹ phần bột còn dính trênngón tay ngọc. Ba người vốn phải cố hết sức mới ứng phó được, bây giờThất Diệp bị trúng độc, Mạc Hồ và Lan Y phải lo lắng cho cô, vì vậy haingười càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113851/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.