Một ngày kia, vết thương cũ lẫn mới của Yêu vương nứt ra, do đó chiếm được sự đồng tình của Mỗ Thảo, lừa cô tắm cùng. Mỗ Thảo không chịu,ngay lập tức lùi lại van xin, liền được thay thế bằng bôi thuốc.Mỗ Thảo cầm bình ngọc trắng, nói thầm: các vết thương đã được bôi thuốc cả, người này thật là.
Nói thầm vẫn là nói thầm, cô vẫn biết không nên chọc vào người nào.
Yêu vương ở trong suối nước nóng tại Ly Sơn, xét thấy vị tháp sắttrước mặt này vui buồn thất thường, Mỗ Thảo không thể hưởng thụ cảm giác “Nước nóng ấm tẩy nõn nà”, cô chỉ có thể mặc quần áo chỉnh tề đứng ởtrên bờ, nhìn người trong suối thoải mái nhàn nhã ngâm nước.
“Thật sự quyết không xuống sao?” Tay sắt của Yêu Vương xoa lưng củamình, vẫn chưa chết tâm dụ dỗ. Mỗ Thảo lui về sau vài bước, thái độ cựckỳ kiên quyết: “Không xuống.”
“Tốt, tốt, vậy ngươi tới đây, đứng xa như vậy sao bôi thuốc được.”
“Đã ngâm nước mà còn bôi thuốc. . . .” Mỗ Thảo oán thầm, ngẩng đầu đi tới, trái lại, Mạc Hồ đứng giữ cửa sắc mặt hồng hồng, vô cùng tự giáclùi ra ngoài cửa, cẩn thận kéo mành châu xuống.
Mỗ Thảo thấm thuốc, đang suy nghĩ nên bôi chỗ nào, Yêu vương ghé nửangười vào bờ, những giọt nước lăn dài trên mặt nạ vàng: “Xuống đây giúpta đi, ta thề không động tay động chân.”
“Không được.” Mỗ Thảo lại cảnh giác lùi lại vài bước, xem ra, RP [1] của Yêu vương đã cạn kiệt nghiêm trọng rồi. = =
[1] RP: nhân phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113841/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.