Để đi vào “Cấm địa” của bọn thị vệ nói, Thất Diệp cũng mất rất rấtnhiều công phu. Cô lấy lí do đi vệ sinh, bỏ lại Mạc Hồ, mang theo DaoPhi. Dao Phi giống như biết cô muốn làm chuyện không cho ai biết, đậutrên vai cô, liên tục đảo mắt, cũng không lên tiếng.
Đi qua con đường nhỏ đầy hoa hòe nở, Thất Diệp cẩn thận trốn sau mộtgốc cây to, vỗ vỗ đầu Dao Phi, thấp giọng nói “Đi đi, dẫn mấy người nàyrời khỏi đây.”
Cách Dao Phi lôi kéo người khác vô cùng đặc biệt, nó đứng ở giữa táncây, không ngừng quạt cánh, cao giọng nói “Tất cả ra đây, ta là thíchkhách, ta là lạt khách.”
Thất Diệp “…”
Gần như tất cả thủ vệ đều lần tìm theo tiếng nói, Thất Diệp nhanhchóng phi thân vào, giờ khắc này, lòng hiếu kỳ của cô vô cùng mãnh liệt, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, giống như có một năng lực nào đó thôithúc, nhất định phải tới chỗ này. Loại cảm giác kỳ lạ này, cũng từngxuất hiện lúc Xà Quân mở yến tiệc chiêu đãi các nước, bây giờ nghĩ lại, …
Nơi đây là một khu rừng rậm, gần như không thể thấy được điều gìkhác, từng bước chân của cô tiến về hướng rừng sâu. Dần dần, ngay cả hơi thở của sinh vật cũng khó cảm thấy, thị lực của Thất Diệp vốn đã khôngtốt, vào ban đêm lại càng khó nhìn được sự vật. Nhưng lúc này cô lại cóthể đi rất nhanh, trong lòng cô có chút kinh ngạc, lúc đó, thân thể côgiống như không còn nghe theo sự chỉ huy của cô nữa.
Cô thử dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113848/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.