Thời kỳ Vân Đức Huyền Diệt, Thất Diệp Linh Chi tu thành hình người,bảo vật tu hành đến bậc này khiến cho các tộc yêu giới dòm ngó, dấy lênmột hồi gió tanh mưa máu. Thanh Dương Tử của Diệp Tự Cảnh liên hợp vớiHuyền Tự Cảnh trấn áp mạnh mẽ, nhưng tin tức truyền ra, các loài tà manhư hổ rình mồi, Xà tộc đã không còn khả năng bảo vệ bảo vật này nữa.Đạo chủ Thanh Dương Tử của Diệt Tự Cảnh du ngoạn nhiều năm, cân nhắcnhiều lần, cuối cùng quyết định gửi nuôi cây Thất Diệp Linh Chi này tạiHuyền Tự Cảnh, do tông chủ [1] Mộc Phi Huyền đích thân giám sát tu hành, thúc giục người hướng thiện, sớm thành chính quả.
[1] Người kế vị.
Cho dù Xà Quân trăm lần không muốn, cũng không thể trái ý ThanhDương Tử, lúc đưa Thất Diệp Linh Chi tới Huyền Tự Cảnh, Xà Quân vuốt mái tóc dài của người trong lòng, dặn đi dặn lại, không được lười biếng, tu hành thật tốt, không được ham chơi, không được nghịch ngợm. Người trong lòng trước sau cúi đầu không nói một lời, Xà Quân yêu thương vỗ nhẹ đầu nàng “Ngoan, về sau ta sẽ thường xuyên tới thăm nàng, được không?”
Mỗ Thảo rốt cục ngẩng đầu, một tay níu chặt góc áo Xà Quân, nước mắtluân chuyển trong hốc mắt: “Xà Quân, tôi không đi có được không? Tôi trở về núi Nguyệt Lãng được không?”
Thanh Dương Tử đứng bên cạnh, thấy hai người như đang sinh ly tửbiệt, không khỏi cảm thấy buồn cười “Thôi thôi, đừng làm như đang sinhly tử biệt, Mộc tông chủ là người chính trực, dù mi chưa nghe qua nhưngXà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-thuyet-yeu-nghiet/2113821/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.