“Thần long cúi đầu” tao nhã lễ độ mà ánh mắt như điện. Thủ lĩnh danh bộ lạnh lùng như băng lại thanh hàn như nguyệt. Bọn họ đều là người đứng đầu quần hùng trong kinh thành, trên giang hồ. Trong khoảnh khắc ánh chớp loé lên, con người bễ nghễ quần hùng kia mang theo một loại tâm tình vạn niệm hoá tro tàn, mây xanh vạn cổ tựa lông hồng, phi thân vào giữa không trung. Đúng lúc này, ánh chớp biến thành màu đỏ. Ánh chớp vì sao lại biến đỏ? Bởi vì ánh kiếm, – bởi vì thanh kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng. Ánh kiếm loé lên giữa ánh chớp. Chớp trắng xoá. Kiếm đỏ thẫm.
Một kiếm kia. Ánh đỏ thiên địa. Cũng ánh đỏ. Mắt hắn. Bắc Tống năm Nguyên Phù, Triết Tông bệnh tật triền miên, ngoại có địch quốc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nội lại có tà nịnh rục rịch ngóc dậy. Lúc này Biện Kinh đã vào cuối mùa thu, thế nhưng trong thành mây đen dày đặc, dường như giông tố sắp buông xuống. Thân vương phủ.
Trong phủ Vương phi mang thai đã mười tháng, sáng sớm liền đau bụng, đã đến lúc lâm bồn, nội viện nơi này tuy là cấm địa của vương phủ, nhưng lúc này lại có cả đoàn nha hoàn đợi sẵn. Duy chỉ có Thân vương Triệu Tất, một mình đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, vì quốc sự mà sầu phiền, lại thêm lo lắng an nguy của vợ con, nhất thời chạm đến tâm sự trong lòng, đôi mày kia không khỏi nhíu lại. Chợt nghe phía sau một người bình thản nói: “Mây đen dường như muốn áp sụp thành.” Triệu Tất xoay người lại, chỉ thấy một người áo trắng gấm hoa, đứng thẳng phía sau, lập tức cười nói: “Nghe nói tháng trước Phương huynh sinh được quý tử, tiểu đệ còn chưa kịp đăng môn chúc mừng, ngược lại làm phiền huynh phải từ xa tới thăm.”