Người đã ở ngay phía sau.
Một người mà Vô Tình vừa mới gặp hôm qua.
…
“Công tử vẫn khoẻ chứ?”
Phương Ứng Khán cười thật tuỳ ý.
Phảng phất như hắn chỉ đang nhàn rỗi tản bộ,
Tình cờ gặp phải Vô Tình mà thôi.
Khoẻ?
Khoẻ mới là lạ!
Làm như không hiểu ý trào phúng trong lời nói của hắn,
Vô Tình thản nhiên nói: “Tiểu Hầu gia thật đúng là tự tại, lúc này vẫn có thể ra ngoài đi dạo.”
Ý cười trong mắt Phương Ứng Khán càng sâu:
“Tà dương vừa lặn, ánh trăng động lòng, Ứng Khán chỉ là không muốn cô phụ mỹ cảnh đẹp trời như thế này.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Gặp nhau ở đây, xem ra suy nghĩ của công tử và Ứng Khán thật trùng hợp.”
Hắn một mặt cười,
Một mặt cúi xuống.
Nếu như không phải toàn thân mềm yếu,
Vô Tình nhất định sẽ nhắm ngay gương mặt làm như hiền lành vô hại kia mà vẩy lên một đám ám khí.
Nhưng mà hiện tại,
Y chỉ có thể nghe Phương Ứng Khán nói cười.
Có quỷ mới tin Phương tiểu Hầu gia lúc này rảnh rỗi chạy ra khỏi phủ,
Chỉ để nói mát y vài câu.
…
Quả nhiên,
Phương Ứng Khán đột nhiên xuất thủ.
Hắn nắm lấy cằm Vô Tình,
Nhanh chóng lấy một vật ánh bạc gì đó ra khỏi miệng y.
Vô Tình hầu như cười khổ,
Cần gì phải làm điều thừa.
Mình lúc này,
Ngay cả sức để cắn lưỡi tự vận còn không có,
Huống chi là phát ám khí.
…
Cầm trong tay “Nhất Chi Độc Tú” trong truyền thuyết thưởng thức.
Phương tiểu Hầu gia rất hài lòng.
Lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/200842/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.