Phương Ứng Khán nhìn hai người trước mặt,
Bỗng nhiên nở nụ cười.
Người đời vẫn nói “Hồng nhan nhất tiếu, khuynh đảo chúng sinh.”
Mà một nụ cười của Phương tiểu hầu gia,
Cũng có thể khuynh đảo hết thảy thiếu nữ tuổi xuân thì trên thế gian.
Quả nhiên là “Bậc công tử phong nhã giữa đời ô trọc, là người trong mộng của muôn vàn thiếu nữ chốn thâm khuê.”
Lôi Thuần cũng cười.
Nàng đứng dậy,
Hướng Phương Ứng Khán vén áo thi lễ.
“Phương tiểu hầu gia gần đây có khoẻ, không biết quý thể đã khỏi hẳn chưa?”
“À, bệnh nhẹ, bệnh nhẹ mà thôi. Mấy ngày nay đã khá hơn nhiều rồi. Làm phiền Lôi đại tiểu thư nhớ tới, Phương mỗ khắc ghi trong lòng.”
Lúc hắn nói những lời này, tuy rằng đối diện với Lôi Thuần, nhưng lại làm như vô ý liếc nhìn Vô Tình một cái.
Vô Tình cũng đang nhìn hắn và Lôi Thuần.
Dùng đôi mắt sắc bén mà bình tĩnh của y,
Đôi mắt còn đẹp hơn so với bất kỳ ánh mắt mỹ lệ như thu thuỷ của nữ tử nào.
Phương Ứng Khán tuy chỉ liếc nhìn một cái,
Nhưng vẫn không tránh khỏi động lòng.
Đường nhìn của Lôi Thuần chuyển từ mặt của Phương Ứng Khán sang mặt của Vô Tình,
Lại từ mặt của Vô Tình chuyển sang mặt Phương Ứng Khán,
Nàng như nhận ra được điều gì,
Nàng nghĩ sự hiện diện của mình ở đây có phần dư thừa.
Vì vậy,
Nàng lập tức cáo từ.
Phương Ứng Khán giữ lại không được, chỉ phải mỉm cười đưa tiễn.
Trước khi đi,
Lôi Thuần nói,
Nàng ngâm một câu thơ:
“Hận cũ treo đầu ngọn đậu, mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/200839/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.