Hữu hạn kiếp người phút chốc qua,
Bỗng đâu ly biệt dạ xót xa,
Rượu đây ca đấy chớ nề hà.
Phóng mắt non sông mong bạn cũ,
Gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua,
Chẳng thà yêu người trước mắt ta. (*)
Đời người ngắn ngủi lại đau khổ,
Nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt,
Giữa lúc Phương Ứng Khán đang hành lạc.
Hắn vừa nạp thêm một tiểu thiếp.
Mặc dù hắn chưa chính thức thành thân,
Thế nhưng,
Cũng vẫn không cản trở việc hắn nạp thiếp.
Nếu như không tính nha hoàn thư đồng bên trong phủ và tình nhân mỹ nữ bên ngoài,
Tính đến giờ,
Đây là phòng thiếp thứ sáu của hắn.
Tất nhiên,
Có thể lọt được vào mắt hắn,
Đương nhiên không phải phẩm chất bình thường.
Có thể khiến hắn vừa ý,
Không thể không là dung nhan khuynh quốc, tuyệt đại giai nhân.
Cho nên,
Ngay từ ngày đầu tiên Nhạc Trầm Ngư vào phủ,
Tiểu hầu gia liền giả vờ cáo bệnh,
Từ chối tất cả tiệc rượu ca hát xã giao phóng túng bên ngoài.
Hắn cho rằng,
Người ta sống trên đời này,
Chỉ tốt với bản thân mình.
Cái gì mà thề non hẹn biển sống chết có nhau?
Ai biết là tình nồng ý mật hay là tình hư ý giả!
Lý tưởng của hắn,
Là cưỡi mây đạp gió một tay che trời.
Cuộc sống của hắn,
Là ngửa tay hô mây úp tay làm mưa.
Đáng tiếc,
Trời không chiều lòng người.
Giữa lúc Phương tiểu hầu gia và tiểu thiếp mây mưa, điên long đảo phượng,
Chuyện tốt đột nhiên bị cắt đứt.
Ngoài cửa có người bẩm báo.
Bất luận kẻ nào lúc đang làm loại chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/200838/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.