Gần nhất,
Trên giang hồ,
Vẫn lưu truyền một câu nói,
– “Muốn giết Tô Mộng Chẩm, trước diệt Bạch Sầu Phi.”
Không ai biết,
Không,
Phải nói là rất ít người biết,
Người khởi xướng những lời này,
Thật ra là nàng.
Nghĩ đến đây, khoé môi nàng không khỏi gợi lên một nụ cười,
Khiến cho nàng càng nhìn càng đẹp hơn, càng tinh khiết hơn.
Nàng là Lôi Thuần.
Người ta khi đã trưởng thành,
Thường thường thích hồi tưởng một ít chuyện tình thời còn bé.
Nàng từ nhỏ đã có được thứ tốt nhất,
Y phục, đồ chơi, trang sức, châu báu…
Tất cả những thứ nàng sở hữu đều như thế…
Bao gồm cả… gã.
Khi đó cảm giác của nàng đối với gã chính là,
– gã thật rất giống một người.
Thế nhưng,
Nàng biết,
Trong mắt người nọ, trong ngực người nọ, căn bản không có mình tồn tại.
Có lẽ là bởi vì,
Từ trước khi gặp mình,
Đã có người chiếm trọn trái tim hắn.
Chỉ là,
Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết,
Khi đó mê luyến của hắn đối với mình,
Sợ rằng chỉ là, vẫn là, đang đi tìm cái bóng của người kia.
Cho nên nàng cự tuyệt hắn.
Bởi vì nàng biết,
Mặc dù ngực hắn không có nàng,
Thế nhưng,
Cự tuyệt của nàng,
Vẫn sẽ trở thành vết thương nặng nhất trong lòng hắn.
Kiêu ngạo như hắn,
Tự hứa như hắn,
Tất nhiên không thể chịu được cự tuyệt như vậy, tổn thương như vậy.
E rằng,
Sẽ không thể gượng dậy nổi.
Thế nhưng xem tình hình bây giờ,
Không phải như vậy.
Hắn không những không bị thất tình phá huỷ,
Trái lại còn rực rỡ như mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/200837/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.