Gió vàng vi vút,
Lớp lớp ngô đồng trút,
Nhấp chén rượu cay đà lướt khướt,
Tựa gối cửa song ngủ suốt.
Tử vi dâm bụt hoa tàn,
Tà dương rọi chiếu lan can,
Vừa lúc én đôi về tổ,
Đêm qua màn bạc se hàn. (*)
Cuối mùa thu,
Tiểu lâu Thần Hầu phủ,
Cúc đưa hương, bách hoa tàn.
Thiết Thủ rời khỏi Thần Hầu phủ đã hơn hai tháng,
“Thần long bộ đầu” Thích Thiếu Thương đã quen dần với cuộc sống sinh hoạt của một bộ khoái.
Nhưng mà,
Chủ nhân của Tiểu lâu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma cái chết của Kim kiếm.
Y vốn là một người rất đa tình,
Dù rằng biệt hiệu của y là Vô Tình.
Ba Kiếm đồng còn lại càng thương tâm, khổ sở.
Bọn họ và Kim kiếm tình như ruột thịt.
Nhưng mà người chết đã chết.
Bọn họ càng lo lắng cho công tử.
– trận Nghịch Thuỷ Hàn, ngoại thương của công tử mặc dù nặng, nhưng nội thương lại càng nghiêm trọng hơn, bởi vì đau lòng cái chết của Lâm Yêu Đức, thân thể ngày càng sa sút.
Bọn họ thậm chí cũng nhìn ra ưu tư trong mắt Gia Cát Thần Hầu.
Lo lắng vô cùng.
Từ trên xuống dưới Thần Hầu phủ, mọi người đều vì Vô Tình mà ưu tâm không dứt.
Lúc này,
Lại có người đến cửa tặng lễ vật.
Là người nào?
Không phải ngày tết cũng không phải ngày lễ,
Lại ngay lúc này mà tặng lễ?
Tặng,
Lại là cái gì?
“Thật không biết chọn lúc.”
Hà Phạm vừa lầm bầm nhận lấy hộp gỗ từ tay người gác cổng, vừa lật trái lật phải nhìn thật tỉ mỉ.
“Người tới không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/200836/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.