Kim Phong Tế Vũ lâu,
Mấy nghìn đệ tử xếp thành hàng cung nghênh Bạch Sầu Phi tiến vào Hoàng lâu.
Không giống như Tô Mộng Chẩm,
Bạch Sầu Phi chưa bao giờ sợ cây to đón gió,
Lại càng không sợ càng trèo cao càng lạnh.
Đã đứng sẽ phải đứng thật cao!
Y muốn làm một nhân vật đệ nhất.
Không chỉ muốn Kim Phong Tế Vũ lâu trở thành đệ nhất đại bang của kinh thành,
Hơn nữa,
Còn muốn Kim Phong Tế Vũ lâu trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái.
Vừa nãy,
Bạch Sầu Phi vừa triệu kiến Tôn Ngư,
Một người thanh niên không ai biết đến, tầm thường vô danh,
Nhưng bên hông hắn lại có một thanh đoản đao,
Trang sức trên vỏ đao vô cùng tinh xảo, liếc mắt liền biết nhất định không phải là vật tầm thường.
Bạch Sầu Phi chỉ nhìn thoáng qua thanh đao kia.
Lúc này điều khiến y sốt ruột nhất chỉ có một việc, là tìm Tô Mộng Chẩm!
Người nọ đang ở nơi nào?
Rốt cuộc gã có còn sống hay không?
Cho dù gã thật sự đã chết,
Chỉ cần một ngày y còn chưa nhìn thấy thi thể của gã, như vậy cả đời y đều bị âm hồn của gã ám ảnh không tiêu tan.
Một mình ở trong Hoàng lâu Bạch Sầu Phi đã nghĩ như vậy.
Y hầu như đã thất thần.
Trong đời mỗi người đều sẽ có vô số lần chớp mắt,
Nhưng dù chỉ trong một cái chớp mắt,
Thường thường cũng có thể định đoạt rất nhiều việc.
Cho nên,
Lúc Bạch Sầu cảm thấy không đúng,
Một đôi tay đã vươn ra,
Từ phía sau ôm choàng qua hông y.
Bạch Sầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321749/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.