Thiết Thủ đã trở về,
Hắn cùng trở về với Truy Mệnh,
Mang theo một thân phong trần,
Cũng mang theo về một vật,
Đó là một quyển sách.
“Thôn Ngư tập?”
Vô Tình cầm sách trên tay,
Nhìn Truy Mệnh và Thiết Thủ vừa mới quay về kinh.
“Nhai Dư chỉ là thuận miệng nói một chút, thế thúc lại thật sự…”
Gia Cát Thần Hầu cắt lời y,
“Thế thúc biết, con vẫn luôn tìm sách này.”
Vô Tình cúi đầu,
Lần thứ hai khi ngẩng đầu lên,
Y nói:
“Chỉ là đã làm phiền nhị vị sư đệ phải khổ cực.”
Y không nói thêm gì nữa.
Mà lúc y nói những lời này,
Thiết Thủ vẫn luôn quan sát y.
Bởi vì,
Hắn cảm thấy,
Vô Tình đã thay đổi.
Tuy rằng y vẫn như trước kia, lạnh như vậy, ngạo như vậy,
Đồng thời vẫn sẽ tiếp tục lạnh như vậy, ngạo như vậy.
Thế nhưng,
Thiết Thủ nghĩ,
Y không giống trước kia.
Ít nhất,
So với trước khi mình rời kinh,
Đã rất khác biệt.
Sự thay đổi này,
Hẳn là, từ trong nội tâm của y.
Nhưng mà rốt cuộc là vì sao?
Vô Tình trước đây,
Giống như một gốc hàn mai cô độc tuấn dật.
Cho dù là,
Trong bão tuyết cuồng phong,
Trên vách đá cheo leo,
Vẫn sẽ nghênh sương nở rộ,
Vô ý khổ tranh xuân,
Mặc cho hoa thơm cỏ lạ đố kỵ.
Mà Vô Tình hiện tại,
Vẫn cứ cô độc,
Vẫn cứ tuấn dật,
Thậm chí so với trước kia càng thêm thanh tú, càng thêm tịch mịch,
So với trước kia càng có thêm một loại khí chất,
Một loại khí chất khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc, băn khoăn, lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321739/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.