Phong cảnh của Toan Lĩnh rất đẹp.
Nhất là trong những ngày tuyết rơi như thế này, khắp nơi được phủ một màu trắng xoá, cảnh sắc có một vẻ đẹp riêng.
Bởi vì đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đi từ Lạc Dương đến kinh thành, nên quanh năm suốt tháng người đến người đi, rất là náo nhiệt.
Khách điếm Đồng Phúc chính là khách điếm lâu đời nhất ở Toan Lĩnh,
Cũng là khách điếm lớn nhất.
Lão bản Trần Lão Thực quanh năm kinh doanh buôn bán, tất nhiên là thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng gặp qua đủ loại nhân vật vãng lai.
Thế nhưng ngày hôm nay lão cảm thấy rất hoài nghi hai mắt của mình,
Bởi vì đi vào khách điếm của lão, là hai vị khách rất đặc biệt,
Một vị công tử tuổi trẻ và một vị lão giả.
Lão nhân kia thân hình cao lớn, dưới cằm có một chòm râu lưa thưa, mặc dù nhìn qua tuổi già, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, không giận mà uy.
Vị công tử kia càng đặc biệt,
Hắn khoảng chừng đôi mươi, quần áo cũng hết sức bình thường.
Nhưng người ngoài vừa nhìn qua liền không tránh tự ti mặc cảm, vì mỗi cử chỉ của hắn đều toát ra quý khí.
Huống chi, vị công tử trẻ tuổi kia còn rất đẹp, tuyệt đẹp.
Dùng từ “mỹ lệ” để hình dung một nam tử dường như không thích hợp lắm,
Nhưng Trần Lão Thực sống hơn năm mươi năm, mở khách điếm hơn hai mươi năm, cũng chưa từng thấy một người đẹp như vậy.
Ngay cả nữ tử thế gian cũng không xinh đẹp bằng hắn.
Quả thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321746/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.