Tất cả bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của vài người.
Có lẽ,
Chúng ta nên gọi đó là một hồi kịch đặc sắc đi?
Một hồi kịch từ lúc vừa mới quen biết đến lúc hiểu nhau, từ hiểu nhau đến phản bội, từ phản bội đến tử vong.
Tựa như không liên quan đến phong nguyệt, không liên qua đến chân tình, chỉ là vì danh lợi ràng buộc nhân tâm…
Dù sao thì, mọi chuyện đã không còn quan trọng.
Bởi vì hồi kịch này đã đến lúc kết thúc.
Tô Mộng Chẩm không tin số mệnh,
Cho dù phải mang trăm thứ bệnh trong thân, cho dù là bệnh nan y khó chữa, nhưng gã vẫn không ngừng chống chọi số phận.
Câu danh ngôn kia của gã “Ta là Kim Phong Tế Vũ lâu, Kim Phong Tế Vũ lâu chính là ta”, rất nhiều năm sau, vẫn được các thiếu hiệp, anh hào trong chốn võ lâm, trên giang hồ tôn sùng là kinh điển.
Mặc dù kết cuộc của mình đã sớm được an bài, bố trí,
Nhưng trong một khắc khi tử vong thực sự tới, nhân vật truyền kỳ một đời này, lại âm thầm nảy sinh một tia mê hoặc trong lòng,
Vốn là, ngay sau khi Lôi Tổn chết, gã có thể kết thúc tất cả,
Tại sao còn phải kéo dài cho đến hôm nay?
Đến tột cùng là tình này đã trở thành hồi ức? Hay chỉ là lúc đó mình ngẩn ngơ?
Bạch Sầu Phi càng không tin số mệnh,
Cho tới bây giờ cũng không tin.
Y đi được đến hôm nay hoàn toàn không phải dựa vào số mệnh.
“Chí của ta tại đạp gió cưỡi mây, không nề gian khổ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321752/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.