Xa xa,
Vẳng lại tiếng đàn.
Gã lẳng lặng nghe, cảm nhận được nỗi băn khoăn trong tiếng đàn kia.
Tuy rằng gã đã là một người sắp chết.
Lôi Thuần an vị đối diện gã:
“Tô công tử… Ngươi cân nhắc thế nào rồi?”
Tô Mộng Chẩm miễn cưỡng nói: “Đã đến nước này, ta còn có thể quyết định sao? Ngươi chẳng phải đã an bài mọi thứ từ lâu?”
Đôi mắt u diễm của Lôi Thuần chợt loé lên vài tia không rõ,
Nàng nói: “Tô công tử, chúng ta sớm có hôn ước. Năm xưa, ta vì hôn ước này, vì ngươi, đã cự tuyệt một người thích ta…”
Nàng vừa nói, bỗng nhiên trở nên oán độc: “Thế nhưng ngươi… ngươi hại chết cha ta!”
Tô Mộng Chẩm ho lên,
Gã dùng tay che miệng, ho đến gió dục mây vần, thậm chí phong hoa tuyệt đại.
(ho mà cũng có thể phong hoa tuyệt đại được sao _ _!)
Thân thể gã, run lên như lá khô trong gió,
Thật vất vả, rốt cuộc gã cũng ho xong,
Không để ý trên khăn loang lổ vết máu,
Gã cười nói với Lôi Thuần. “Nếu Lôi Tổn còn sống, ta hẳn là không cần phải chịu phần tội này hay sao?”
Lôi Thuần nhìn gương mặt gã tiều tuỵ không chịu nổi vì bệnh tật và độc dược dằn vặt, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ nói: “Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều lắm.”
Tô Mộng Chẩm ngả lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, một lát, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, thời gian của ta đã không còn…”
Giọng nói của gã rất nhỏ, giống như không muốn kẻ khác nghe thấy,
Nhưng Lôi Thuần lại đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321751/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.