Từ tháng ba,
Biên cương thỉnh thoảng lại bị quân Kim xâm phạm.
Trong thành Biện Lương, các bang hội cũng nổi dậy khởi nghĩa.
Trong khoảng thời gian ngắn,
Kinh kỳ đại loạn.
Không chỉ có bách tính trong thành nhà nhà mệt mỏi,
Ngay cả quan viên trong triều người người cũng thấy bất an,
Thậm chí hoàng đế luôn luôn chỉ biết chìm đắm trong yên vui kia cũng khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
***
Thần Hầu phủ,
Tri Bất Túc trai,
Ngày hôm nay Gia Cát Thần Hầu vào cung,
Đến giờ vẫn chưa về.
…
Tiểu lâu,
Trong phòng không đèn không nến,
Chỉ có ánh trăng đầy trời,
Tựa như bột phấn bạc vương vãi bên song cửa sổ.
Bên song,
Một người áo trắng như tuyết,
Đêm khuya đánh đàn,
Ngón tay rất lưu loát,
Lại rất mềm nhẹ,
Tựa như gió xuân lướt qua dây đàn.
Tiếng đàn như tiếng ngọc,
Từ đầu ngón tay y chảy ra, trôi đi.
“Kiếp phù sinh chỉ nên già trước rượu, Tuyết phủ khắp Trường An…”
Y đàn,
Chính là một khúc “Ngu mỹ nhân”.
Tiếng đàn triền miên,
Ngón áp út tay phải Vô Tình lướt qua dây đàn,
Nhưng bỗng nhiên khựng lại,
Chỉ nghe một tiếng như tơ lụa xé rách,
Dây đàn đã đứt.
Hàng mi như cánh bướm khẽ run rẩy,
Trong nháy mắt y đã phóng ra ám khí,
Chín mũi ám khí,
Toàn bộ bay về phía cửa sổ.
…
Phương Ứng Khán không phải không biết ám khí của Vô Tình vướng tay vướng chân.
Hắn không chỉ biết,
Hơn nữa cũng đã từng lãnh giáo.
Thế nhưng,
Ám khí lần này so với trước kia càng thêm tàn nhẫn, càng thêm vô tình,
Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321743/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.