Nàng là một nữ tử quá ngu ngốc, nàng cười vì tình, khóc cũng vì tình, si tình đến mức độ có thể đánh đổi tất cả, nhận hết những cay đắng, khổ cực vào trong tim cũng chỉ muốn đổi lấy một cú quan tâm và ấm áp. Ấy thế mà, rốt cuộc cái nàng nhận được cũng chỉ là một ánh mắt không chút độ ấm của hắn, hắn vứt bỏ nàng, hắn không cần đến nàng.
Hắn rốt cuộc cũng chưa từng đặt nàng vào trong tim như nàng đã từng đối với hắn. Cuối cùng thì nàng thất vọng rồi, mang theo trái tim rỉ máu đến khô cạn, mang theo những vết nứt vỡ tựa mặt đất cằn cỗi, nàng bỏ đi khỏi cuộc tình mà mình cho là vô vọng, nàng chặt đứt sợi tơ vương trong lòng mình, để cho chính mình trở thành kẻ vô tâm vô phế chẳng còn biết đến tình yêu.
Còn hắt, đến giờ phút ấy mới nhận ra, lòng của hắn, chẳng biết từ giờ phút nào đã chết lặng, hắn đau đến mức độ tưởng như không thể gượng dậy nổi, đau đến tê tâm liệt phế cũng chỉ vì một chữ yêu, hắn mong mỏi muốn giữa nàng lại, nhưng liệu có thể hay chăng?