Tết Nguyên Tiêu, rất nhanh đã tới.
Ta ngồi yên nhìn tấm thiệp mời vàng rực thêu rồng, chữ viết cứng cáp khí phách như rồng bay phượng múa trên đó.
Ta lướt nhanh qua, bắt được nội dung ngắn gọn thế này:
Đông đi xuân đến, bệ hạ lão nhân trẫm rảnh rỗi, tổ chức yến tiệc ăn Tết, hạchỉ kêu ngươi đi, không đi liền chờ chiếu chỉ đánh người của trẫm đi.
” Quận chúa muốn tiểu nhân hồi đáp như thế nào?”
Ta thở dài một cái, quăng thiếp vàng cho quản gia, chán nản nói một câu.
”Bảo hoàng thượng là bổn cung nhất định tới bồi lão nhân gia ngài chơi đùa.”
Ta thuận tay cầm lên công văn bên phía Tát phủ, cha ta đi biên cương, công việc của ông tạm thời quăng hết lên người ta, vẫy bỏ được đống phiềnphức này, hỏi sao lão nhân gia ngài không hào hứng, vội vã kéo binh chạy đi biên cương, dù địch nhân còn cách thành trì tận hai quốc gia lãnhthổ.
Ta day day thái dương, cầm bút lên chuẩn bị phê công văn.
” Quận chúa..”
”Chuyện gì?”
Ta đầu cũng không thèm nhấc lên, lưu loát vung bút, bận rộn liền đối đáp cho có lệ.
”Thái tử...”
Nghe thấy hai từ đó, người ta khẽ bất động, sau đó khôi phục lại bìnhthường, tiếp tục vẽ văn xuống giấy, không nhanh không chậm bảo.
”Đuổi đi.”
Sau đó bên cạnh ta liền im ắng, nhưng bóng người bên cạnh vẫn bất động,khiến ánh sáng trên bàn của ta đều bị che lấp hết. Ta khẽ nhíu mày, liếc mắt qua lầm bầm.
”Phúc tử, còn không nghe thấy bổn cung..”
Hai từ còn lại bị nghẹn tại cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/61976/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.