Một đường thẳng tiến đến Hồ quốc, mất bốn ngày, cuối cùng ta cũng đặt chân tới nơi gọi là kinh đô của Hồ quốc.
Ngày ấy, ta ngồi trên kiệu hoa, từ màn che mảnh, ta nhìn kinh đô Hồ quốc phì nhiêu nhộn nhịp còn có phần hơn Cô Lỗ mấy lần, người dân một thân Hồquốc sặc sỡ, không dung tục, hoàn toàn hợp với dáng vẻ khỏe mạnh nghiêng ngang của họ.
Bách tính thấy kiệu hoa của ta, họ hào hứng, có kẻ quăng trái cây lên kiệu, có kẻ quăng thịt, đồng thanh hô.
Thái tử phi thiên tuế.
Ta hạ mi mắt, cảm thấy danh hiệu Thái tử phi này đè lên vai ta thật nặng.
Sau đó ta một mực yên lặng, theo nha hoàn đi tới nơi gọi là tẩm điện của Thái tử.
Ta thắc mắc, hỏi rằng thế chỗ ở của ta ở đâu?
Nha hoàn dùng giọng nói đặc trưng của người Hồ, dịu dàng bảo Thái tử yêu cầu ta cùng nơi cùng chốn với hắn.
Đầu ta run lên, ta liền không nói tiếng nào, ta mặc ai dẫn hay đi đâu, sau đó ta liền ngồi ngốc trên giường.
Ta tùy ý gỡ xuống mũ phượng nặng trên đầu, cảm thấy thư thái hơn một chút, ta liền khẽ hô một tiếng Phúc tử.
Tẩm điện yên ắng, ta lại hô một tiếng Phúc tử, sau đó đi vào lại là nha hoàn ban nãy, ta nhíu mi, cất giọng.
”Bản cung kêu Phúc tử.”
”Bẩm thái tử phi, hắn được Thái tử sắp xếp ở bộ phận khác, nô tài được sai sử tới thay hắn hầu thái tử phi.”
Ta nhịn xuống cảm giác muốn đánh người, trầm mặc một tí mới bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/61980/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.