“ Nha đầu nhớ kĩ Tát phủ mặc dù được hoàng triều ưu ái nhưng tộc chúng ta vẫn nợ ân tình của Cao Lỗ. Con hiểu chứ?”
”Uh, cháu gái hiểu.”
”Ngoan, bây giờ theo nương con đi chơi đi.”
”Ông nội, người muốn ngủ sao?”
”Ừ, ông nội mệt, ngủ một giấc. Tát Nhĩ ngoan, bồi nương đi dạo đi.”
” Quận chúa quận chúa!”
Ta từ trong hồi ức mơ màng tỉnh lại, ta nghiêng đầu nhìn Phúc tử bên cạnhhai mắt mở to nhìn ta. Ta chống cằm, nhếch cao lông mày, ý vị đợi hắnnói.
Phúc tử vẻ mặt nghiêm trang, có chút ý vị hỏi ta.
” Quận chúa, ngài muốn coi gương đồng chứ?”
Gương đồng?
Ta cần gương đồng để làm gì?
Đến khi cảm giác trên đầu nặng đi, trước mặt ta rũ xuống dải hàng châu ngọc trắng tinh, tròn tròn óng ánh, mỗi chuỗi chín viên. Ta nhìn tay áo đỏrực thêu cánh phượng.
Lúc này ta mới nhận ra, hôm nay là ngày hỉ của ta.
Ngày hôm nay, ta chính thức lên kiệu hoa, một thân Hồ phục đỏ rực, gả tới Hồ quốc xa xôi.
Ta buông tầm mắt, nói với Phúc tử.
”Không cần.”
Bên tai ta vang vang âm thanh pháo nổ, tiếng người huyên náo, tiếng con nít trêu cười, cảm xúc quen thuộc như đê triều ập tới. Ta ngẩng đầu, ánhmắt mông lung nhìn thẳng.
Trong trí nhớ của ta, đằng đó sẽ tồntại một bóng hình đồ hỉ đỏ rực, mờ mờ ảo ảo như tiên nhân, đứng thẳngnhư tùng, khí phách đợi ta.
Tâm ta nảy lên một cái.
Chỗ đó, nay đã không còn ai.
Tâm, tựa như bị khoét một mảng lớn, trống rỗng vô cùng.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/61979/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.