Những tháng ngày làThái tử phi Hồ quốc, ta chính là sống như tiên, ăn rồi ngủ, không chuyện làm đi vòng vòng khuôn viên, nhàn hạ tới nỗi lúc ta gặp lại Phúc tử đãlà chuyện của bốn tháng sau.
Ta nhìn Phúc tử một hồi lâu, mới nhận ra đó chẳng phải tên nhóc vẫn hay hầu bên cạnh bản thân sao?
Hắn quả nhiên trong bốn tháng, lại thay đổi đến ngỡ ngàng.
Dường như, hắn trưởng thành thêm.
Ta ôn nhuận hỏi.
”Phúc tử, ngươi thời gian này đi đâu?”
Phúc tử hai mắt đỏ hồng, nhưng là cứng rắn, quỳ xuống hô lên thái tử phi,hắn bảo thái tử đem hắn đến Tử sĩ khu, huấn luyện một ít binh pháp,thuận lợi hơn cho việc bảo hộ ta.
Ta dở khóc dở cười, phủ thái tử của hắn canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi cũng không lọt, nhưvậy thì nguy hiểm ở nơi đâu đào ra?
Nhắc tới thái tử, ta mới nhớ đến bốn tháng nay, hắn chính là sủng ta đến tận trời cao.
Sủng ái như vậy, khiến ta nghi ngờ nguyên do.
Là vì dung nhan của ta?
Hay vì ta vốn là quận chúa Cao Lỗ?
Là vì cái gì?
Ta từng bâng quơ hỏi hắn, chỉ thấy hắn hai mắt cong như trăng khuyết, ôn hòa nói.
”Có nói nàng cũng không hiểu.”
Ta khinh bỉ, không lại đi quản chuyện hắn.
Mặc dù hắn rất sủng ái ta, nhưng thứ lỗi cho ta, tâm trước sau vẫn một mảng yên lặng.
Nếu có gì đối với hắn, cũng chỉ là sự kính trọng cùng biết ơn.
Hắn vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/3015472/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.