Ta hai mắt vô lực nhìn nha hoàn thân người run rẩy quỳ dưới đất, bên cạnh là những mảnh vỡ chén bát.
Y phục người Hồ chói mắt khiến hai mắt ta đều đau, ta ghét bỏ bọn người Hồ, hận đến răng nghiến đều đau.
”Cút.”
Âm thanh khàn khàn từ cổ họng ta truyền ra, gầm gừ như dã thú.
”Thái tử bảo nô tì dặn nương nương nên ăn...”
”Cút!”
Ta cay nghiệt gầm lên, lạnh lẽo ánh mắt như đao nhìn đám nô tài người Hồ quỳ dưới chân.
Kể từ khi từ trong bóng đêm dày đặc lạnh lẽo tỉnh dậy, ta như kẻ điên, không ăn không uống.
Nhìn cảnh người người trang phục Hồ quốc, dung nhan phụ thân chìm trong bể máu liền hiện lên một đao lại một đao đâm vào tâm ta.
Ta nguyện, chìm sâu vào bóng đen, cũng không muốn đứng trước hiện thực tàn khốc này.
Ta cầm gối, nện vào đám người Hồ, cơn ghét bỏ sộc lên cổ họng, ta một lần lại một lần kêu cút.
Nếu trong tay ta có đao, nếu không phải võ công bị tên thái tử Hồ quốc dùng phế thuật, ta nhất định không ngại vi phạm lời thề năm xưa cùng ông nội không sát sinh, mà một đao chém chết đám người ghê tởm này.
Thù giết cha không thể báo, võ công lại bị phế đi, ta vô lực, bi thương muốn hóa điên.
Ta nhìn bọn người Hồ lần lượt run rẩy khóc lóc đi ra, thân người lạnh lẽo một mảng.
Ta đương nhiên biết nếu các nàng không dỗ ta ăn ta uống, thì sau khi bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/3015473/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.