“Tát Nhĩ.. ngươi đứng lên đi, nếu cứ ngồi mãi ở đây, thân thể hội khả năng chịu không nổi.”
Công chúa áo váy hồng phấn, thêu chỉ vàng, đuôi áo họa hoa, xinh xắn mĩ miều, một màu sắc tươi tắn như vậy, lại bị dung nhan xám như tro tàn của nàng làm ảm đạm đi.
Ta nhìn nằng hai mắt ửng đỏ sưng hồng, thương tiếc đứng bên cạnh nhìn lại ta. Ta khẽ lắc đầu, bàn tay vỗ nhẹ nấm đất nhô lên trước mặt, cười cười nói.
“Bản cung không sao, bản cung muốn ở đây thêm tí nữa, rời sớm nó hội trách bản cung.”
Công chúa bậm môi nhỏ, khóe mắt đỏ hồng, nàng quẹt nước mũi, ngồi xuống bên cạnh ta, hung hăng chùi nước mũi lên tay áo ta, nghẹn ngào nói.
“Vậy bổn công chúa ngồi cùng ngươi.”
Ta khẽ liếc nàng một cái, sau đó liền kệ nàng, chỉ chuyên tâm nhìn nắm đất nhỏ trước mắt.
Sau đó, ta liền như lạc vào thế giới riêng của mình, ở đó chỉ có mình ta, với bóng đêm vô tận.
Ta ngẩng người trong màn đêm dày đặc, từng chuyện từng chuyện, từng cảnh lúc ta gặp Lâm Trác Mộc, lúc ta phải lòng chàng đến lúc ta gả cho chàng, tất cả như một mớ bòng bong, chạy trước mắt ta.
Nhớ ngày ta gặp chàng, chàng một thân đồ trắng, cưỡi Phi Hồng, suối tóc đen tung bay, dung nhan họa thủy, lạnh nhạt theo sau lão nhân gia hoàng thượng đi săn. Một cái nhìn thoáng qua của chàng, liền khiến ta rung động.
Ta vốn nghĩ, rung động chỉ là nhất thời, bản thân lần đầu xúc động trước một nam nhân, nên cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/61973/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.