Ngồi trên bệ đỡ lan can trước cửa phòng, ta nhẹ lau khô mái tóc ẩm ướt của mình. Ta mặc kệ bản thân chỉ đơn điệu vận đồ ngủ trắng mỏng ngồi hứng khí trời mát mẻ, bởi Tây uyển vốn còn ai ngoài ta đâu?
Ta nghe nho nhỏ âm thanh huyên náo cùng ánh đèn rực sáng từ phía cổng phủ xa xa, biết chàng hội cùng người kia trở về, ta vốn dĩ phải đi đón nhưng nghĩ nghĩ bên chàng có ai, liền đơn giản quăng suy nghĩ đó đi ngay lập tức.
Ta sợ nếu bản thân lại đi đón, sẽ lại đau lòng.
Dù bản thân ta thật sự rất muốn nhìn chàng một cái, quả nhiên giống như công chúa than thở, ta thật sự ngốc hết thuốc chữa rồi.
Khí lạnh luồn vào cơ thể ấm áp của ta, hại ta nhịn không được đánh cái rùng mình, cũng thoát khỏi mớ suy nghĩ như bong bóng.
Sau đó ta thiếu chút nữa bị bóng dáng đứng đằng kia dọa sợ khiến cho tim muốn nhảy ra ngoài.
Ta chớp chớp hai con ngươi đang kinh ngạc trừng lớn của mình, ta có phải ngốc đến ảo tưởng rồi hay không, vì cớ gì Lâm Trác Mộc lại tới cái chỗ tồi tàn này của ta?
Ta nhìn chàng thân cao uy vũ, ngọc thụ lâm phong, hắc bào bao quanh làm nổi bật làn da trắng khỏe của chàng, khí tức lạnh nhạt kết hợp với dung nhan họa thủy, quả nhiên là câu hồn chết người.
Nhưng là ta dù si mê nhưng cũng tỉnh táo để nhận thức rõ một điều, chàng có điểm kì lạ.
Ta ngây ngốc nhìn chàng từ tốn tới gần, đến khi chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/61969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.