Được phong danh hiệu thái tử đương triều là chuyện xảy ra lúc ta còn nhỏ.
Năm ấy ta bảy tuổi, từ miệng thái hậu kể rằng mẫu phi của ta vốn chỉ là một nàng thiếp, cũng bởi dung nhan khuynh thành khiến phụ hoàng yêu thích,một lần thị tẩm liền hoài thai ta.
Hoàng hậu nương nương vốn là một phụ nhân tuy uy quyền cao trọng vọng nhưng lại không thể sinh con.
Cho nên ta vừa chào đời, mẫu phi suy yếu mà mất, liền được nhận làm con của hoàng hậu nương nương, trở thành con trưởng của triều đình, nghiễmnhiên trở thành thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ, danh hiệu đemta trở thành người người kính nể, quyền uy hầu như đều nắm trong tay.Chức danh ấy, khiến bao kẻ đỏ mắt, nhưng chỉ có mỗi ta biết, nắm trongtay thứ đó, mệt mỏi đến nhường nào.
Làm thái tử, chấp nhận sự cô độc.
Cho nên khi tỉnh giấc, nhìn dung nhan như đóa mẫu đơn yêu kiều, nhìn thân người nhỏ nhắn ngủ say trong ngực.
Nói không động lòng, là nói dối.
Nàng nhỏ bé đến nỗi ta có thể ôm trọn cả người, nhỏ bé đến mong manh.
Khoảng cách giữa ta và nàng, gần đến nỗi hơi thở của nàng vờn quanh ta.
Gần đến nỗi ta có thể thấy rõ trên thân người ngọc bạch ấy, có bao nhiêu dấu kiều ngân.
Âm vị hoan ái của đêm qua vẫn còn, khiến bản thân ta mơ màng nhớ mình đã điên cuồng như thế nào.
Càng ngỡ ngàng hơn, ta lại có thể yên giấc khi có nàng.
Bên tai vang vang tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/3015479/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.