Kể từ lúc ta từ ngự thư phòng của chàng, chứng kiến chàng vô tình đâm thương tâm ta, ta liền quay lại cuộc sống lẩn quẩn trong Tây uyển.
Tính đến nay, ngoại trừ Tây uyển cùng ngự thiện phòng, đã ba tháng, ta không đụng mặt chàng hay bất cứ ai.
Ta dường như đem tất cả yêu thương, mê luyến, đau lòng dành hết cho đứa bé trong bụng. Bởi giờ đây, trong tay ta chỉ còn mỗi đứa nhỏ này thôi.
Đứa nhỏ, là kết tinh của ta và chàng, là bến đỗ níu kéo hy vọng còn lại của ta.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên của ta không còn là loay hoay thỉnh an chàng, mà trở thành ta hỏi han với đứa nhỏ trong bụng.
Ta không pha Tuyết liên nữa, ta dùng thời gian bồi bổ dinh dưỡng, sợ đứa nhỏ bị thiếu hụt yếu ớt.
Ta cũng không còn ngẩn người loanh quanh chốn có chàng, ta tích cực đi dạo, bởi nghe nói, đi bộ nhiều lúc sinh nở cũng thoải mái hơn, đứa nhỏ sinh ra cũng được khỏe mạnh.
Ta sờ sờ cái bụng đã tròn, nhô ra một tí của ta, lòng ấm áp như ôm hòn than trong ngày đông.
Ta ngồi nghỉ dưới đình hồ, vừa ngắm cảnh, vừa xoa xoa bụng nhỏ. Ta nhìn đằng xa, mèo đen rón rén tha đi miếng thịt trên nồi đất, nhịn không được mà phì cười.
Ta vỗ vỗ bụng, cười cười nói.
“Tiểu tử, ngươi xem con mèo kia ăn vụng đồ ăn, thế nào tí nữa thẩm thẩm cũng sẽ kiếm hắn để đánh.”
Thẩm thẩm trong miệng ta là người phụ nữ trễ thời. Đầu bếp chính của phủ Thái tử, bà đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-nhi/61971/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.