Bạn đang đọc truyện Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường của tác giả Tường_Vy. Cậu cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ nên ai cũng phải cúi đầu trước cậu sao? Cậu nghĩ cậu là ai? Một kẻ ngông cuồng như cậu lấy tư cách gì nói yêu tôi? Từ giờ tôi muốn cậu biến khỏi cuộc đời tôi vĩnh viễn, tôi không bao giờ muốn thấy cậu một lần nữa.
Tiêu Chiến nói xong liền vơ ngay chiếc áo măng tô của mình mặc vào để giấu đi chiếc áo sơ mi rách nát bị kẻ ngông cuồng kia xé tơi tả rồi loạng choạng bước nhanh ra khỏi Tĩnh Thất, lao đi dưới trời tuyết trắng. Anh ngửa mặt lên trời để cho gió lạnh tạt vào mặt, nó sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.
Vương Nhất Bác ngồi phịch xuống đất, mặt cúi gằm, hai mắt long lên sòng sọc rồi cậu bất chợt đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh, căn phòng vắng lặng. Vương Nhất Bác hét lên rồi một phát lật đổ chiếc bàn khiến kính vỡ văng ra tung tóe. Nhìn đống đổ nát cơn giận của cậu đột nhiên chùng xuống, cậu ngẩn ra rồi hướng mắt về phía cửa, người đó đã đi rồi.
Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn đừng bỏ lỡ Những Ngày Xưa Năm Ấy hay Đông Dương Nhiên Thanh
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.