Vương Nhất Bác ăn cơm rất ngon lành, đối với cậu đây là bữa cơm gia đình yên bình nhất, ngon nhất mà từ nhỏ cho đến lớn cậu được ăn. Bà Tiêu nhìn cậu trai trẻ ăn ngon miệng như vậy thì vui vẻ. Vương Nhất Bác gác đũa lên bát, nhìn bà Tiêu.
- Cơm bà nấu ngon quá ạ, lâu lắm cháu mới được ăn bữa cơm ngon như vậy.
Bà Tiêu cười:
- Nếu thích thì thỉnh thoảng cháu qua đây ăn với bà và Chiến Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến:
- Nhưng thầy Tiêu có vẻ không thích như vậy.
Bà Tiêu:
- Chiến Chiến không sao đâu, cháu trai bà dễ tính lắm, Trác Thành vẫn thường xuyên qua đây ăn cơm mà.
Vương Nhất Bác nghe tên Trác Thành thì nhớ ngay đến vị bác sĩ Uông một tuần vẫn trực mấy buổi ở phòng y tế trường, trong lòng thấy không thoải mái nhưng không biểu lộ ra.
Tiêu Chiến thấy cậu đột nhiên im lặng thì nói:
- Mau giúp tôi dọn bát vào trong chậu để tôi rửa.
Vương Nhất Bác đứng dậy cùng dọn bát đũa với anh:
- Anh biết rửa bát á?
Tiêu Chiến:
- Đúng vậy, tôi bình thường vẫn rửa mà. Cậu chắc không biết rửa bát đâu nhỉ?
Vương Nhất Bác lắc đầu:
- Không, những việc đó đã có người làm rồi.
Tiêu Chiến nguýt cậu:
- Công tử, trẻ con.
Vương Nhất Bác im lặng, cậu thấy Tiêu Chiến đến bên bồn rửa bát thì nói:
- Lão sư để tôi rửa cho.
Tiêu Chiến nhìn cậu:
- Không cần đâu, tôi làm loáng cái là xong, cậu cũng nói không biết rửa còn gì.
Vương Nhất Bác bướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-o-cuoi-con-duong/1719246/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.