Vương Nhất Bác về đến Tĩnh Thất cũng là mười giờ đêm. Cậu tắm gội xong thì lôi lego ra ghép, miệng tủm tỉm cười. Nhớ đến lúc ở nhà Tiêu Chiến, nhớ đến câu chuyện vui vẻ của hai bà cháu anh và nhớ đến lúc anh bị đứt tay, bất giác đưa tay lên chạm vào môi, cảm thấy như hương vị của anh vẫn còn lưu luyến.
Vương Nhất Bác đứng dậy đi ra ngoài sân, bầu trời sao lấp lánh như ánh mắt của anh mỗi khi anh nhoẻn miệng cười. Cậu ước ngày nào cũng được đến nhà anh như vậy thì thật tốt.
Tiêu Chiến gấp giáo án lại, bước ra ban công, nhìn lên cảm thấy bầu trời đêm nay nhiều sao hơn mọi đêm. Lại nhớ lời cảnh cáo của Vương Nhất Bác, anh cười hắt ra một tiếng, khẽ lắc đầu "Cậu ta đúng là trẻ con".
**********
Và Vương Nhất Bác vẫn luôn tỏ ra chiếm hữu như vậy, chỉ cần nữ sinh nào đến gần anh nhờ anh giảng bài cho là cậu lại dán mắt vào họ. Anh cười với nữ sinh đó là cậu lại bắt bẻ anh, kéo anh lên sân thượng chất vấn.
- Tôi đã nói thầy không được cười với họ rồi cơ mà.
Tiêu Chiến giật tay cậu ra:
- Cậu thật vô lý, tôi không thể lúc nào cũng mặt khó đăm đăm với học trò của mình được.
Vương Nhất Bác áp sát nắm cằm anh:
- Học trò của thầy tiếp cận với thầy không phải để tán tỉnh thầy sao? Lão sư, thầy định phớt lờ lời nói của tôi à?
Tiêu Chiến bực mình phải gắt lên:
- Nhất Bác, cậu thôi đi, đừng làm mấy trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-o-cuoi-con-duong/1719247/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.