Vương Nhất Bác nghe bà Vương nói vậy thì cũng quay người lại. Bà Vương nhìn chằm chằm con trai, mắt như tóe lửa:
- Ai dạy mày cư xử bất lịch sự như thế hả?
Vương Nhất Bác điềm nhiên:
- Vậy mẹ muốn tôi phải tay bắt mặt mừng với họ ư?
Bà Vương:
- Ít ra mày cũng nên tỏ ra lịch thiệp với con gái nhà người ta chứ?
Vương Nhất Bác:
- Mẹ thật nực cười, tôi không quen biết thì không thích giả vờ lịch sự, cũng giống như mẹ căm ghét tôi thì mẹ sẵn sàng coi tôi như cái gai trong mắt.
Bà Vương:
- Mày...
Vương Nhất Bác:
- Bộ tôi nói không đúng sao? Mà tôi cũng nói rõ cho mẹ biết quan điểm của tôi, tôi không chấp nhận bất kỳ sự mai mối hay gán ghép nào, vì vậy mẹ và đối tác làm ăn của mẹ hãy từ bỏ ngay ý định đó đi.
Cậu nói xong thì đi thẳng ra khỏi cửa, bà Vương đứng đó gần như gào lên.
- Mày đứng lại đó, thằng con bất hiếu kia.
Vương Ngân Chi đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống, cô đã chứng kiến cảnh này nhiều lần mà lần nào cũng cảm thấy đau lòng, thương anh trai không để đâu cho hết. Mẹ cô, từ khi cô biết nhận biết đến giờ, chưa từng một lần thấy mẹ dịu dàng với anh.
**********
Vương Nhất Bác dừng xe bên hồ Lục Thủy, tay lượm viên sỏi dưới chân rồi dùng sức ném ra thật xa, miệng hét lên "Aaaaaaaaa!!".
Cậu chống tay vào thành sắt bảo vệ ven hồ, dù cậu đã quá quen với việc này đến mức chai sạn rồi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-o-cuoi-con-duong/165075/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.