Vương Nhất Bác về đến Tĩnh Thất thấy ba mình đang ngồi ở bàn trà ngoài sân. Cậu dắt xe dựng gọn vào một chỗ rồi lên tiếng.
- Ba đến sao không gọi con? Muộn như này rồi ba không nghỉ ngơi sớm mai còn đi?
Ông Vương mỉm cười:
- Không sao, ba gặp con một lúc rồi về.
Vương Nhất Bác lấy chìa khóa mở cửa Tĩnh Thất.
- Ba vào trong này cho ấm, bên ngoài lạnh lắm.
Ông Vương "Ừ" rồi đứng lên đi vào bên trong. Ông nhìn quanh, mọi thứ vẫn vậy, trong phòng ngoài những vật dụng sinh hoạt hàng ngày thì chỉ có lego. Con trai ông không có nhu cầu mua sắm nhiều, từ nhỏ đã thích lego rồi vì vậy mỗi lần ông đi thi đấu hay công tác đều mua về làm quà cho cậu. Con trai ông thực ra rất đơn giản, không cần những thứ cầu kì xa hoa, chỉ cần sự quan tâm của người thân là đủ.
Vương Nhất Bác mang ra cho ông cốc trà nhạt.
- Ba ngồi đi ạ.
Ông Vương ngồi xuống thảm bên chiếc bàn nhật.
- Con đi đâu về muộn thế?
Vương Nhất Bác cũng ngồi đối diện ông.
- Con đi loanh quanh một lúc cho thoáng thôi.
Ông Vương gật đầu.
- Ừ.
Rồi cẩn thận nhìn con.
- Tiểu Bác, về việc của mẹ con...
Vương Nhất Bác cắt ngang lời ông.
- Ba, con không bận tâm đến bà ấy, người đó không còn là mẹ con nữa rồi.
Ông Vương.
- Tiểu Bác.
Vương Nhất Bác nhìn ba.
- Ba à, con sớm đã quen rồi, từ sau lần đó con đã hoàn toàn không còn tìm kiếm sự yêu thương từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-o-cuoi-con-duong/1719250/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.