Vương Nhất Bác nhìn theo em gái đến khi cô đi khuất. Rồi chợt như nhớ ra điều gì, cậu với tay lấy ba lô, rút tờ giấy bên cạnh ra nhìn, khẽ nhếch miệng:
- Tiêu lão sư, anh nghĩ phạt tôi chép thì tôi sẽ chép sao? Vương Nhất Bác tôi đâu có dễ điều khiển đến thế.
Vương Nhất Bác nói xong thì đặt tờ giấy xuống bàn, năm giây...mười giây...cậu cầm tờ giấy lên, lặng lẽ lôi tập giấy trắng và bút ra ngồi viết đến quá nửa đêm.
**********
Sáng hôm sau.
Vu Bân bấm chuông, A Tứ chạy ra mở cổng:
- Chào cậu Bân.
Vu Bân cười:
- Ừ, lão đại đâu rồi?
A Tứ chỉ lên tầng hai:
- Cậu chủ vẫn chưa dậy ạ, hình như đêm qua cậu ấy thức khá khuya.
Vu Bân:
- Vậy à, để tôi lên gọi cậu ấy.
A Tứ:
- Vâng, cậu vào đi ạ.
Vu Bân vừa bước vào trong nhà cùng A Tứ vừa hỏi:
- Sư phụ và phu nhân có nhà không?
A Tứ:
- Sáng nay ông chủ đưa bà chủ đi lễ ở Đại Phạn Sơn rồi ạ. Mà cậu Bân, tối qua cậu chủ về muộn, bà chủ hình như lại quở trách cậu ấy.
Vu Bân nhìn A Tứ:
- Thế à? Hôm qua cậu ấy ở nhà tôi mà. Haizz...bác gái cũng thật là, tại sao với cậu ấy lại luôn như vậy chứ.
Vu Bân lên đến cửa phòng Vương Nhất Bác, gõ cửa, không thấy động tĩnh gì, cậu đẩy cửa bước vào phòng. Vương Nhất Bác vẫn đang vùi mặt vào gối ngủ.
Vu Bân đến gần đập vào người Vương Nhất Bác:
- Lão đại, mau dậy đi, mặt trời lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-o-cuoi-con-duong/165069/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.