Vu Bân còn chưa kịp hành động đã bị một kiếm của Vương Nhất Bác chém xuống, cậu nhanh chóng né được, luôn miệng nói.
- Lão đại, tôi còn chưa chuẩn bị xong.
Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục truy đến cùng.
- Kiếm đạo mà không tập trung chính là tự sát.
Vu Bân vất vả chống đỡ. Vương Hạo Hiên đứng ngoài ghếch tay lên vai Tống Kế Dương cười.
- Nói về kiếm đạo thì ngoài Vương sư phụ ra ai có thể đấu được với lão đại ở Võ Lâm Đường này chứ, lão nhị thật thảm quá.
Vu Bân chống đỡ một hồi thì mệt bở hơi tai liền xua tay.
- Lão đại, không đấu nữa, tôi vẫn là không thể đánh lại được cậu.
Vương Nhất Bác thu cây kiếm tre về đi lại gần bạn.
- Các cậu lần sau đến muộn tôi sẽ dùng Tị Trần để xử đấy, hôm nay chỉ là cảnh cáo.
Vu Bân khóc không ra nước mắt.
- Lão tam, lão tứ bọn họ đều đến muộn như tôi mà tại sao chỉ mình tôi bị phạt vậy? Oan ức quá hu hu.
Vương Nhất Bác đi đến giá kiếm gác thanh kiếm tre về chỗ cũ rồi lạnh nhạt nói:
- Hai người họ lát sang võ đường trồng cây chuối ba mươi phút.
Cả Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương đều rớt hàm:
- Hả??? Không phải chứ? Lão đại thật vô tình.
Vu Bân đi đến vỗ vai hai bạn mình an ủi:
- Ba mươi phút thôi, không sao.
Và ngay lập tức cậu bị hai bạn dúi đầu đánh hội đồng. Vương Nhất Bác nhìn các bạn của mình đang trêu đùa nhau cũng không tỏ ra vui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-o-cuoi-con-duong/165066/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.