Tiêu Chiến rửa bát xong thì đi ra vườn dạo loanh quanh một lúc mới lên phòng làm việc. Sau cả tiếng soạn giáo án, anh vươn vai đứng dậy đi ra ban công, giờ là gần đến tháng mười hai, thời tiết vào đông nên gió khá lạnh.
Tiêu Chiến mặc chiếc áo khoác gió nên cảm thấy hơi rùng mình, đưa mắt nhìn ra cổng, anh cảm giác như mấy hôm nay luôn có người đang nhìn mình. Bên ngoài cổng vắng tanh, mùa đông lạnh nên người đi lại cũng thưa thớt. Tiêu Chiến mỉm cười, nghĩ chắc mình bị ảo giác. Đứng một lúc thì anh quay vào trong, khép cửa ban công lại.
Vương Nhất Bác thấy anh đã rời khỏi ban công mới bước ra, cậu nhìn chăm chú lên căn phòng có đèn sáng ấy. Lại nghĩ những lời Kỷ Lý nói:
- Sư huynh, em đã tìm hiểu về người mà anh bảo rồi. Anh ấy là Tiêu Chiến, lúc nhỏ sống cùng gia đình ở một vùng biển phía Nam. Ba mẹ anh ấy trong một vụ đắm tàu du lịch đã bỏ mạng ngoài biển, khi ấy anh Tiêu mới ba tuổi, may mắn thoát chết trong vụ đắm tàu đó. Anh Tiêu được bà nội nuôi dưỡng, hai bà cháu bán ngôi nhà trong Nam rồi chuyển ra thành phố A mua nhà sinh sống. Bà nội anh Tiêu có một cửa hàng nhỏ bán đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống trên phố Di Lăng. Hàng ngày ngoài đến trường, anh Tiêu còn đi dạy gia sư và giúp bà ship hàng. Nói chung cuộc sống của hai bà cháu cũng tạm ổn.
Vương Nhất Bác trầm ngâm đứng nhìn như thế rất lâu rồi mới rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-o-cuoi-con-duong/1719241/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.