Dẫu biết không nên tin vào một tình yêu vĩnh cửu, tại sao vẫn cứ mù quáng tin? Dẫu biết khi yêu là chôn vùi trong một kiếp sầu bi, nhưng tại sao trái tim vẫn dằn vặt không ngừng? Đơn giản chỉ là yêu thôi, nhưng nó lại là nỗi ám ảnh của cả một đời người. Dù rằng vài năm sau gặp lại, vết thương trong lồng ngực vẫn cứ vậy, âm ỉ và nhói đau. Ở trên đời, có ai là không ngóng trông hạnh phúc? Vật chuyển sao dời, không quan trọng, chỉ cần tình yêu không đổi, dẫu nơi đâu vẫn cảm thấy ấm áp thân thương.
Tình yêu giống như một chén rượu nồng khiến lòng ai say mê. Tình yêu cũng giống như một giấc mộng ngọt ngào chôn vùi tất cả. Nhưng khi tỉnh lại, mấy ai là không đau lòng? Cứ ngỡ là yêu thương, cứ ngỡ cả đời này không bao giờ có thể xa cách. Vậy tại sao cô và anh vẫn là đơn độc như vậy? Đứng ở nơi đây, cách xa nhau cả nửa địa cầu, cho dù lí trí đã cố gắng quên đi, nhưng trong tim vẫn còn nhung nhớ bóng hình ai. Để rồi sau nhiều năm gặp lại, trái tim họ vẫn cứ vậy, cứ mãi thủy chung với một người, chưa từng thay đổi. Có lẽ, sau bao gian nan thử thách, họ đã nhận ra mình là của nhau.