Khổng Tú Dung chuyển khỏi phòng ICU, bà nằm trên chiếc giường rộng rãi,nhìn càng xanh xao ốm yếu. Giản Tư lặng lẽ nhìn mẹ. Mặc dù mẹ luôn lớntiếng chửi mắng cô, nhưng cô hiểu rõ sự yếu đuối của mẹ, đặc biệt là lúc này. Cô quay đầu, chăm chú nghe bác sĩ thông báo tình hình, giờ tạmthời dùng biện pháp trị liệu truyền thống, từ từ hút máu ra. “Chỉ là…”Bác sĩ điều trị là một người đàn ông trung niên hói đầu, thấy người nhàbệnh nhân chỉ có một mình cô gái nhỏ nhắn yếu ớt này, mặc dù đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, ông vẫn không khỏi đau lòng, giọng nói nhẹ nhànghơn: “Sẽ để lại một số di chứng, ví dụ như… mắt mồm sẽ bị lệch.”
Giản Tư nghẹn thở, sau cùng bình tĩnh gật đầu, chỉ cần mẹ có thế tiếp tụcsống, bình yên qua khỏi cơn hiểm nguy lần này là được. Thực ra cô làngười rất sợ cô đơn, mặc dù mẹ đã thay đổi như một người khác, hơi tílại cứa vào vết thương trong lòng cô, nhưng mỗi ngày được ở gần mẹ, côvẫn cảm thấy ấm áp. Nhưng giờ ngay cả chút ấm áp cuối cùng cũng tan biến thì một đứa con đã hại chết bố như cô, sổng trên đời còn ý nghĩa gìnữa?
Sau khi cắm ống truyền nước cho mẹ, y tá lui ra ngoài, cănphòng rộng lớn chỉ còn Giản Tư, nắng chiều bị rèm cửa màu xanh nhạt ngăn lại bên ngoài, trong phòng nửa sáng nửa tối, Giản Tư ngồi xuống ghếsofa đối diện giường bệnh, thẫn thờ ngắm nhìn vệt nắng trên tường.
Mẹ đã qua được cơn nguy hiểm, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876762/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.