Điện thoại của Giản Tư luôn ở chế độ rung, để biết được có cuộc gọi đến, điện thoại đành bỏ túi sát người. Cho dù vào thời điểm nào, cho dù tâmlý chuẩn bị tốt đến đâu, nhưng hễ túi quần rung lên nhè nhẹ, cô vẫn giật mình khó hiểu. Có lẽ năm năm nay, di động đều đem lại tin xấu, nên côđã mắc phải hội chứng sợ cuộc gọi đến.
Định thần lại, cô rút điện thoại ra, là một tin nhắn: Anh chờ em ở đầu ngõ gần nhà, Tưởng Chính Lương.
Giản Tư cười gượng, Tưởng Chính Lương rất hiểu nỗi khổ của cô, anh cố gắngkhông làm cô khó xử. Ba năm trước, anh về thăm mẹ con cô vào dịp nghỉhè. Trước mặt anh, mẹ đã mắng cô xơi xơi với những lời lẽ đay nghiến:Đến như Tưởng Chính Lương mà còn đỗ vào một trường đại học danh tiếng,còn cô chỉ biết yêu đương nhăng nhít, rồi phải vào một trường hạng bét,tự mình rước vạ còn làm liên lụy đến gia đình.
Cho đến tận bâygiờ cô vẫn nhớ mãi thái độ cảm thông của Tưởng Chính Lương. Sắc mặt đólàm cô tổn thương hơn bất kỳ lời nói nào, cũng đúng thôi, mẹ cô nóikhông sai, gia đình cô trở nên thế này là do cô hại. Bố của Tưởng ChínhLương và bố cô trước đây có làm ăn chung, sau này, tuy hai người họ tách riêng ra, nhưng Tưởng Chính Lương và cô vẫn quan hệ tương đối thânthiết. Ba năm học cấp ba, anh là người bạn duy nhất của cô. Chính cô làngười giúp đỡ anh trong học tập, kết quả anh đỗ vào một trường đại họcdanh tiếng, cô thì đúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876741/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.