Xe dừng lại trong bãi đỗ của nhà hàng. Lúc xuống xe, Giản Tư mới pháthiện tay mình đang run rẩy và không có lực, khó khăn lắm cô mới mở đượccửa xe. Cô hít một hơi sâu, cố trở về trạng thái thường ngày.
Trương Nhu nhanh chóng xuống xe, mỉm cười chào Hề Thành Hạo, có thể thấy chịrất vui vì được dùng chung bữa với tổng giám đốc tân nhiệm của Tập đoànGia Thiên.
Hề Kỷ Hằng đứng bên cạnh xe, cười hì hì nói với anhhọ: “Vị này chính là Giám đốc Trương mà em hay nhắc đến, là một cô gáirất cừ khôi.” Anh dùng giọng trêu chọc khen ngợi chị. “Còn đây là trợ lý của chị ấy.” Anh nghiêng đầu về phía Giản Tư, giới thiệu hết sức đơngiản, ngay cả tên cô cũng không nói.
Giản Tư cúi đầu, quên cảchào hỏi theo phép lịch sự, tim cô rối bời, không tài nào thản nhiên như lần gặp tình cờ mấy hôm trước, cô rất sợ Hề Thành Hạo nói những lời làm Trương Nhu và Hề Kỷ Hằng nghi ngờ, cô chỉ muốn sống bình lặng như hiệnnay, không muốn liên quan gì đến quá khứ.
Hiện thực nực cười thế đó, trong thâm tâm cô cảm thấy mình có thể hiên ngang đứng trước mặtanh, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, bắt anh phải cảm thấy tội lỗi.Nhưng trên thực tế, chỉ cần một lời nói vô tình của anh, cũng đủ để cấptrên nhìn cô bằng cặp mắt khác, đủ để cuộc sống bình lặng khó khăn lắmcô mới có được nổi sóng lớn, anh vẫn sống ung dung tự tại, cô thì phảichật vật giằng co, chỉ cần một chút sơ ý, niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876752/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.