Giản Tư còn chưa kịp quay đầu nhìn, chiếc xe của Hề Kỷ Hằng đi lướt qua, ngang tàng dừng lại giữa đường, Miêu Trình Viễn cười cười, anh đã đoántrước mục đích đuổi theo của Hề Kỷ Hằng là để chặn xe anh lại, anh lặnglẽ dừng xe. Giản Tư còn không cảm thấy anh nhấn phanh.
Hề KỷHằng bước xuống mở cửa xe gần Giản Tư, xem ra nếu hôm nay không lôi được cô đi thì anh không cam lòng, Miêu Trình Viễn giơ tay giữ Giản Tư, mắtnhìn Hề Kỷ Hằng đang lồng lộn ngoài đường, “Có gì từ từ nói, anh cũng là người lớn rồi.” Hai chữ “người lớn” được đặc biệt nhấn mạnh, đượm mùichế giễu.
Đương nhiên Hề Kỷ Hằng nhận ra sự châm chọc trong lời nói của anh, nhếch mép nói, “Hôm nay cô ấy nhất định phải đi với tôi!”
Giản Tư nghĩ, thay vì đứng giữa đường lôi lôi kéo kéo, chẳng bằng thẳng thắn ba mặt một lời với anh ta cho xong, đằng nào cũng không biết giấu mặtvào đâu nữa rồi.
“Anh buông tay ra đã.” Lâu lắm mới thấy cô tứcgiận, sự đeo bám hống hách của Hề Kỷ Hằng làm cô không thể nhịn nổi,“Tôi đi theo anh! Hôm nay tôi sẽ nói hết những lời cần nói!” Mặc dù thái độ giận dữ khác thường của Giản Tư làm Hề Kỷ Hằng rất không bằng lòng,nhưng cô đã chịu đi cùng anh, thì anh chẳng thiếu cơ hội dạy dỗ cô. Anhbuông tay, ném cho Miêu Trình Viễn cái nhìn chiến thắng kiêu căng, MiêuTrình Viễn không tức giận, cũng không ngăn lại, chỉ thản nhiên nói vớiGiản Tư: “Giải thích xong xuôi thì gọi điện cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876760/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.